Xuống dưới lầu, Trần Vưu An cuối cùng cũng không nhịn được hỏi: “Tay cậu mua bảo hiểm lúc nào vậy, sao tôi không biết?”
Môi Nguyễn Túc cong lên, mỉm cười: “Lừa các cậu thôi.”
Lúc đưa số điện thoại của Thẩm Nhiên cho giảng viên, trong đầu cô trống rỗng, không biết anh sẽ xử lý thế nào, cũng không biết anh có tức giận hay không.
Cô chỉ nghĩ lần này tuyệt đối không thể để cho mẹ cô tới, nếu không thì toi rồi.
Trần Vưu An hơi sững sờ, sau đó tặc lưỡi: “Tôi đã nói mà.”
Nhưng nghĩ tới biểu cảm như nuốt phải con ruồi lúc sau của hai mẹ con nhà kia, cô ta cảm thấy hả giận.
Giọng của Thẩm Nhiên rất thấp: “Một lát nữa còn có giờ học phải không?”
Nguyễn Túc nghe vậy, khẽ gật đầu.
Cả buổi sáng nay đều có giờ học, tiết này còn mười phút nữa là hết giờ, lúc này chạy đến đã không kịp nữa rồi.
Thẩm Nhiên liếc nhìn Trần Vưu An, nhàn nhạt nói: “Xin nghỉ cho em ấy.”
Trần Vưu An vẫn chưa bước ra khỏi bầu không khí hả lòng hả dạ lúc nãy, theo bản năng trả lời ngay: “Được.”
Chờ lúc cô ta kịp phản ứng lại, Thẩm Nhiên đã dắt Nguyễn Túc đi xa.
“Này, này…”
Đoạn đường từ tòa nhà văn phòng đến cổng trường, Nguyễn Túc đều không dám lên tiếng, chỉ mím môi, trợn hai mắt thật to.
Bên cạnh trường học, có một quán cà phê.
Vì bây giờ vẫn đang là thời gian vào học, bên trong không có ai.
Thẩm Nhiên dắt cô vào, để cô gái nhỏ ngồi trên ghế: “Ngồi ở đây đợi một chút, anh sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nghe-nhip-tim-anh/454090/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.