Tiệm net nhỏ này của Thịnh Phong mở trong một con hẻm không mấy bắt mắt. Từ ngoài nhìn vào thì thấy nó cũ nát nhưng trang thiết bị lại được bảo quản rất tốt. Bình thường toàn là khách quen tới, còn cả những hộ gia đình ở xung quanh.
Châu Bắc Tự xuất hiện ở đây cũng tương đương với việc một học sinh ba tốt lao vào chốn tệ nạn, nhìn thế nào cũng thấy hết sức quái lạ.
Kim Chiêu quên cả chớp mắt, nhìn chằm chặp vào anh, mãi cho đến khi Châu Bắc Tự lại gần.
Không phải là ảo giác, thật sự là anh.
Cho tới khi anh đi vào tiệm net, nhìn thấy rõ người sau quầy thanh toán, sắc mặt hiển nhiên cũng thay đổi.
Anh hoàn toàn không ngờ được sẽ gặp Kim Chiêu ở chỗ này.
“Tạm thời hay lâu dài?” Thịnh Phong mở máy tính lên, hỏi theo thói quen, hoàn toàn không phát hiện ra sự khác lạ của hai người.
Châu Bắc Tự nhanh chóng thu lại biểu cảm trên mặt, trả lời như thường lệ: “Tạm thời.”
“Đưa tôi chứng minh thư.”
Ngón tay chàng trai đẩy chứng minh thư qua, vẫn là mấy ngón tay trắng trẻo, mảnh mai. Móng tay được cắt tỉa gọn gàng, hiện lên sắc hồng nhạt khoẻ mạnh.
Ánh mắt Kim Chiêu không kìm được bị cố định, nhưng lại muốn ép mình tránh đi, giả vờ như không thấy anh.
Thịnh Phong bật máy cho Châu Bắc Tự, nói cho anh mật mã tài khoản xong, anh liền cầm chứng minh thư đi vào trong.
Lúc này ánh mắt Kim Chiêu mới dám quang minh chính đại bám theo, ghim chặt lên bóng lưng anh. Cô nhìn anh đi tới hàng cuối cùng, tìm một chỗ trong góc để ngồi, sau đó bóng dáng bị che kín, hoàn toàn không nhìn thấy gì nữa.
Cô không nhìn nữa, chợt rơi vào trầm tư. Thịnh Phong ở bên cạnh cuối cùng cũng phát hiện ra chỗ khác lạ. Anh ấy nhìn về phía Châu Bắc Tự, rồi lại nhìn cô, định bụng nói gì đó.
“Anh Thịnh, nhà vệ sinh của các anh bị tắc rồi hay sao ấy! Lúc nãy đi tí nữa thì hun chết em rồi.” Giang Chiêu Huy hùng hổ đi từ cửa sau ra, vỗ một cái lên vai Thịnh Phong. Anh ấy ghét bỏ hất ra rồi cau mày.
“Phòng nào? Để anh bảo A Ngô vào xem thử.”
Lúc cả hai nói chuyện, Thịnh Phong đã quên mất ý định gọi cô. Hai người họ vừa nói chuyện vừa đứng dậy, sau đó kéo nhau đi về đằng sau.
Chỉ có mỗi Kim Chiêu đang đứng trước quầy, cô lén lút nhìn về phía Châu Bắc Tự, lại không nhịn được thò đầu ra. Xuyên qua tầng tầng lớp lớp khe hở giữa các máy tính, lờ mờ có thể nhìn thấy được cánh tay đang gõ bàn phím của anh, động tác trơn tru lại nhanh nhạy, hoàn toàn không giống người mới tới tiệm net.
Mặt trời dần lên đỉnh, gần giờ trưa, Giang Chiêu Huy đang hăng say chơi game ở bên cạnh, hai mắt phát sáng. Thịnh Phong cúi đầu tính toán sổ sách, Kim Chiêu thì vô cùng nhàm chán, vẽ loạn lên cuốn sổ.
Trước đây mỗi lần tới đây, cô không nán lại được lâu vì không thích mùi ở tiệm net. Hôm nay lại vẫn luôn ở miết trong này, làm Thịnh Phong cũng phải sửng sốt.
“Làm sao đấy? Hôm nay ở lại chỗ anh lâu thế?” Anh ấy làm xong việc thì bỏ quyển sổ trong tay xuống, ngẩng đầu lên trêu chọc.
“Hay là có chuyện gì rồi?”
Kim Chiêu không giỏi nói dối, mím môi rồi đáp: “…Đâu có.”
“Chán thôi. Cả ngày ở một mình trong căn nhà to đó ai cũng thấy bức bối cả, ra ngoài hít thở chút mùi vị cuộc sống cũng không tồi.” Mắt Giang Chiêu Huy không hề rời ra khỏi màn hình máy tính, nhưng vẫn không kìm được mà nói chen vào. Kim Chiêu lẳng lặng cảm nhận thử “mùi vị cuộc sống” do ni-cô-tin mang đến, không bắt bẻ cậu ta.
Nhưng Thịnh Phong vẫn nhìn ra được hàm ý trong đôi mắt to của Kim Chiêu, hừ cười thành tiếng. Tay lại thấy ngứa nên vỗ đầu cậu ta một cái.
“Mày nói ít thôi.”
“Đánh suốt cả buổi sáng rồi, bao giờ mới chịu cút?”
“Anh!” Giang Chiêu Huy gào thét: “Em vừa mới vào guồng được một tí, sắp lên cấp đến nơi rồi.”
“Mày có vào cả ngày cũng không xong đâu, có ai qua cửa chưa?” Thịnh Phong tuỳ ý nhìn lướt qua giao diện trò chơi.
“Không có, nhưng mà…” Giọng Giang Chiêu Huy vừa dứt, lập tức “đệch” một câu: “Có người qua cửa rồi!”
Xung quanh tiệm net vang lên tiếng kêu kinh ngạc, hiển nhiên là có rất nhiều người cũng đang cùng vào chơi bản Open Beta mới phát hành hôm nay. Ngay sau khi thông báo vừa nhấp nháy trên giao diện chung, ID của người chơi đứng đầu bảng cùng với số điểm kỷ lục đã hiện ra mắt tất cả người chơi.
“Đỉnh vãi! Người anh em nào vậy?” Giang Chiêu Huy lập tức mở hồ sơ của người đó ra. Hình đại diện màu xám, một chuỗi chữ số bằng tiếng Anh, có vẻ là một đoạn kí hiệu được nhập bừa vào, không nhìn ra chút tin tức nào.
“Quả nhiên, cao thủ ai cũng khiêm tốn.” Mặt cậu ta đầy bùi ngùi. Thịnh Phong cũng thẳng lưng lên, lười biếng cười: “Bữa cơm hôm nay của mấy đứa coi như bỏ rồi.”
“…”
“Mắc gì còn xát muối nhau thế.” Cậu ta uất ức nói.
“Được rồi đấy, mẹ mày gọi mày về ăn cơm kìa.” Thịnh Phong nhấc chân đạp cậu ta một cái dưới bàn, đuổi người.
Giang Chiêu Huy ở đây chơi game suốt một buổi sáng, tự biết mình không cãi lại được nên liền thoát game: “Anh, vậy chiều em lại sang.”
“Đừng tới nữa.”
“Anh không muốn bị mẹ mày truy sát đâu.”
“…” Giang Chiêu Huy mặt ủ mày chau rời đi.
Trong số ba người đang có mặt, chỉ có mình cậu ta là có loại phiền não “hạnh phúc” này. Sau khi đưa mắt tiễn cậu ta đi, Thịnh Phong quay đầu, chống cằm, nhìn cô cười ruồi.
“Em thì bao giờ mới đi?”
“Để làm gì.” Kim Chiêu nhìn ra chỗ khác, không nhìn vào mắt anh ấy: “Đuổi em đấy à.”
“Đâu.” Anh ấy uể oải: “Nào dám.”
Kim Chiêu bất giác nghịch cái bút trong tay, nhỏ giọng: “Em ở thêm lát nữa rồi đi.”
“Được, vậy em cứ ở đi. Anh đi làm việc.” Thịnh Phong đứng dậy. Trong tiệm của anh ấy chỉ có hai nhân viên, bình thường mấy việc như sửa máy, nhập hàng gì đó toàn là do anh ấy làm.
Anh ấy đi ra kho hàng ở đằng sau, đầu cũng không ngoảnh lại, nói: “Vậy em tiện thể trông tiệm hộ anh luôn, có gì không ổn thì gọi cho anh.”
“Ừm.”
Kim Chiêu thường hay sang đây, rất quen thuộc với xung quanh. Sau khi anh ấy đi khỏi, cô cũng tiếp nhận công việc, ngồi ra đằng sau máy tính, thỉnh thoảng giúp người ta làm thẻ, rồi thì pha mì.
Mọi thứ đều như thường ngày, thi thoảng cô cũng sẽ lén xem chỗ Châu Bắc Tự. Hình như anh vẫn chưa đi, lờ mờ có thể nhìn thấy được góc áo.
Đại khái là qua được tầm mười phút, phía sau tiệm net đột nhiên truyền tới tiếng náo loạn, hình như xảy ra tranh chấp gì đó, có tiếng kêu la rất to.
Kim Chiêu không nhịn được mà đứng dậy, thò đầu ra nhìn thử. Cho tới khi nghe thấy tiếng động bàn động ghế, cô đã không thể ngồi im được nữa mà đi thẳng ra đó.
Ở trung tâm cuộc náo loạn, quả nhiên là ở phía Châu Bắc Tự. Không biết từ bao giờ, bên cạnh anh đã có một tên to cao vạm vỡ đang phẫn nộ đập bàn phím, mắng chửi anh.
“Thằng nhóc mày chắc chắn là xài tool! Nếu không tại sao ba trận liên tiếp đều thắng được tao. Game vừa ra mắt, sao có thể xài kỹ năng quen tay thế được?”
“Là tự anh bảo muốn PK với tôi.” Giọng điệu Châu Bắc Tự nhàn nhạt, mặc dù đang gây lộn nhưng vẫn lạnh mặt, bình tĩnh.
“Bao nhiêu người nhìn như thế, có bật tool hay không tự khắc sẽ biết.”
“Không chịu thua được thì đừng đi khiêu khích người khác.”
Lời nói logic rõ ràng, khiến gã nghẹn họng không nói được gì. Gã trong chốc lát không tìm được chỗ nào để phản bác, cơn tức nghẹn ở lồng ngực, mặt nhanh chóng bị cơn kích động làm đỏ bừng.
Người vây xung quanh xem không nhịn được nói chen vào.
“Đúng rồi đấy, lúc nãy bọn tôi đều xem mà, đúng thật là thắng rồi.”
“Tốc độ tay của người trẻ nhanh thật đấy, đỉnh.”
“Có chơi có chịu, có gì mà phải cãi nhau.”
Mỗi người một câu, ai cũng đứng về phía Châu Bắc Tự. Người nọ càng ngày càng tức, vừa xấu hổ vừa bực bội, hung hăng gật đầu, chỉ vào anh rồi nói: “Được, mày thì giỏi rồi.”
Gã nói xong thì đẩy rơi bàn phím, chen ra khỏi đám người đang vây xem, tức giận rời đi.
Châu Bắc Tự ung dung chỉnh lại bàn phím và chuột bị lệch, nhặt lại đồ đạc xung quanh, mở lại màn hình, chuẩn bị ra về.
“Cậu trai trẻ, cậu còn chơi nữa không? Chúng ta đấu hai ván được không?” Có người không kìm được, tò mò hỏi, tiếng phụ hoạ xung quanh cũng vang lên.
“Chơi đi, bọn tôi chắc chắn sẽ không giở trò đâu.”
“Hay là chơi thêm đi?”
“Không chơi nữa.” Anh cúi người xuống, hơi ngẩng đầu nhìn về máy tính, khuôn mặt được màn hình chiếu sáng, lạnh lùng như ngọc. Giọng nói trong trẻo của thiếu niên tạo ra cảm giác sảng khoái, dễ chịu trong không gian ngột ngạt này.
“Nghỉ rồi.”
Anh dứt khoát tắt máy đi, đứng dậy đi về. Lúc đi qua đám đông đang vây quanh, anh nhìn thấy Kim Chiêu đang đứng ở bên cạnh.
Không ai nói gì, ánh mắt Châu Bắc Tự hình như dừng lại vài giây, sau đó mặt không đổi sắc đi qua cô, đi ra khỏi tiệm net.
Chuyện ồn ào chấm dứt, người vây xung quanh cũng tản đi, vụ tranh chấp cứ thế chấm dứt. Đầu óc Kim Chiêu lơ lửng trên mây, quay về quầy thanh toán, đang định lấy điện thoại ra chào Thịnh Phong thì lại nghe thấy ngoài cửa có tiếng ồn ào.
“Người đâu rồi?! Sao chuồn nhanh thế?!!” Kim Chiêu ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy người cao to vạm vỡ ban nãy đã đi rồi bây giờ lại trở về, đằng sau còn dẫn theo bốn năm tên côn đồ, dáng vẻ giống như là tới gây sự.
Đám người bọn họ tìm một vòng quanh tiệm net. Sau khi không tìm ra được Châu Bắc Tự, tên cầm đầu phất tay: “Đi. Chắc chắn là nó chưa đi xa được đâu, tìm cho tao.”
Gã nói xong thì hung hăng nhổ ngụm nước bọt xuống đất, nghiến răng: “Hôm nay mà không dạy cho thằng nhãi đó một bài học, thì tên ông đây phải viết ngược lại.”
Đám người ào ào tiến vào, rồi lại khệnh khạng đi ra, động tĩnh không hề nhỏ, làm khắp tiệm net vang lên đầy tiếng thì thầm.
“Cậu nhóc ban nãy gặp rắc rối rồi. Tên này bình thường hay lăn lộn ở khu này, chắc chắn sẽ đi tìm cậu ấy tính sổ.”
“Nghe nói gã ta phạm pháp mấy lần, nên hoàn toàn không sợ gì hết.”
“Không chịu được thua, lại còn làm phiền người ta, đúng là đáng khinh.”
“Suỵt, nhỏ tiếng thôi, nhỡ bọn nó lại nghe thấy.”
Kim Chiêu bất giác nắm chặt điện thoại trong tay, mặt đầy lo lắng. Cô không lo được chuyện gì khác nữa, chạy đuổi theo.
Từ tiệm net đi ra là một con hẻm, tất cả các hướng xung quanh đều là hẻm, vẫn còn cách một đoạn đường nữa mới ra được đường chính. Kim Chiêu nhìn hai bên, chọn con đường gần đó nhất để đi vào.
Toà nhà dân cư xung quanh đã rất cũ, hơi hoang phế, kẽ hở ở vách tường có rêu xanh, đường bên dưới thì gập ghềnh.
Kim Chiêu vừa chạy chậm vừa tìm kiếm, đi qua vài con hẻm gần nhất. Lúc tới gần đường chính, mơ hồ nghe thấy tiếng va chạm.
Vẻ mặt cô căng thẳng, xông tới.
Đằng trước là một con hẻm cũ nát, bốn năm người chặn bên trong, lấp kín cả đoạn đường. Trong số bọn họ có người đang cầm gậy, kẻ cầm đầu chính là tên cao to lúc nãy, vây quanh cậu thiếu niên kia.
Châu Bắc Tự dựa gần vào trong con hẻm, đằng sau là ngõ cụt, không có chỗ thoát.
Vẻ mặt anh lại không quá hoảng hốt, cứ như lúc thường, thậm chí đôi mắt còn vô cùng bình tĩnh.
“Sao nào? Bây giờ không to mồm nữa à?” Người đàn ông cao to kia vỗ cây gậy vào tay, nghênh ngang đi về phía anh, cười lạnh giễu cợt.
“Lúc nãy vênh váo lắm cơ mà?”
“Đến cả ngoài đời thật cũng không đấu tay đôi được mà phải gọi hội tới à?” Đối diện nhau trong chốc lát, Châu Bắc Tự điềm đạm quăng ra một câu. Câu nói này đương nhiên làm gã tức giận, người đàn ông cũng lười doạ nạt, kêu mấy người đằng sau ra tay.
“Đánh cho tao!”
Lời vừa dứt, mấy người đó định cả đám ùa lên. Ánh mắt Kim Chiêu nhanh chóng xem xét xung quanh, thấy một thùng nước đặt cạnh mái hiên cách đây không xa.
Cô cắn răng, đi qua đó xách lên rồi hất vào bên kia.
Kim Chiêu gần như đã dùng hết sức lực cơ thể mình, trong lúc đang hất nước, cô hét lớn: “Tôi báo cảnh sát rồi nhé. Cảnh sát sắp tới nơi rồi đó.”
Biến cố đột ngột xảy ra này làm đám người kia không kịp trở tay. Một thùng nước hất thẳng vào mặt, bọn họ thi nhau né tránh, trong lúc đang hoang mang thì bên tai còn truyền tới một câu như vậy.
Cảnh tượng tức thì hỗn loạn, chỗ nào cũng ướt nhẹp, thùng rỗng quay vòng tròn ngay giữa tâm của cơn náo động. Kim Chiêu ngẩng đầu bình tĩnh nhìn về phía Châu Bắc Tự, ánh mắt hai người va vào nhau giữa không trung. Ánh mắt anh khẽ động, đột nhiên nhấc chân xuyên qua đám người rồi xông ra.
Chàng trai tựa như cơn gió, trong chớp mắt đã tới trước mặt cô. Kim Chiêu ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng thì bàn tay bên người đã bị người nọ bắt lấy, kèm theo là một tiếng nói vội vã.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]