Nhà ăn vào buổi trưa rất đông học sinh.
Tầng một có năm, sáu cửa lấy cơm đều có người xếp thành hàng. Kim Chiêu tan hơi muộn, lúc cùng Hứa Minh Nguyệt bê khay đi ra thì hàng người đã còn rất ngắn.
Lượng người trong nhà ăn vẫn đông đúc, sàn nhà lại trơn nên khi đi đường phải thật cẩn thận.
Kim Chiêu và Hứa Minh Nguyệt tìm chỗ ngồi, hai người ngẩng đầu nhìn quanh rồi đi tới khu vực ghế xanh.
Ai ngờ, vừa mới đi sang đó đã nhìn thấy hai bạn nam bưng khay đi từ đối diện tới, trông giống như cũng vừa đi lấy cơm về, đang tới đây để chuẩn bị tìm chỗ ngồi.
Trùng hợp, người bên cạnh là Châu Bắc Tự.
Mắt Kim Chiêu sáng ngời, đang định nhấc chân đi tới chỗ anh thì thấy anh ngay lập tức quay đầu bỏ đi.
“…”
Hành động của Châu Bắc Tự quá đột ngột, đến cả người bên cạnh cũng không kịp phản ứng, bạn nam kia không hiểu gì đuổi theo, lờ mờ có thể nghe được tiếng nói chuyện truyền tới.
“Sao thế? Tự nhiên đi qua đây…”
Bọn họ đi xa nên tiếng nói cũng bị nhấn chìm giữa nhà ăn ồn ào.
Kim Chiêu đứng tại chỗ, Hứa Minh Nguyệt đứng cạnh nhìn qua đó, chần chừ nói: “Sao tớ lại cảm giác… hình như cậu ấy nhìn thấy bọn mình xong thì chạy mất vậy…”
“Sao lại thế được.” Kim Chiêu nghi ngờ cau mày, cũng bối rối: “Chúng ta đâu có đáng sợ tới vậy đâu.”
Hai người ăn cơm xong, trong nhà ăn đã chẳng còn lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-vay-thieu-nu/3434596/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.