Tất cả công sức của Kim Chiêu đều đã tan thành mây khói, bất kể là hành động trong âm thầm hay là tiếp xúc trực diện. Châu Bắc Tự chỉ thiếu mỗi viết trên người mấy chữ “người sống chớ gần”.
Cô cố gắng lần mò bức tường vững chắc này, nỗ lực tìm thử vài khe hở ở trên đó.
Tiết thể dục hôm thứ tư là tiết học chung duy nhất của lớp 10-1 và lớp 10-9, do cùng một giáo viên thể dục dạy.
Đây là tiết học đánh tennis, thầy giáo thổi còi để mọi người chạy vòng khởi động trước. Cả đám học sinh chen chúc, uể oải chạy quanh sân rồi chia thành một đường cong chỉnh tề. Nhìn từ trên cao xuống chỉ nhìn thấy mấy cái đầu đen ngòm.
Lớp 10-1 và lớp 10-9 tách biệt, một lớp ở trước, một lớp ở sau. Ở điểm giao nhau giữa đầu và cuối, trống một khoảng cách rõ ràng. Ở cuối lớp 10-1 là mấy bạn nữ thể lực không theo kịp tụt lại phía sau.
Kim Chiêu chạy ở đằng trước lớp 10-9, giữa đám con trai, không bắt mắt nhưng cũng không thể làm ngơ. Cô có thể nhận ra bóng lưng Châu Bắc Tự từ xa qua nửa vòng sân thể dục. Anh mặc áo cộc tay màu trắng, chạy ở đầu lớp 10-1, hai người gần như tạo thành một đường chéo, là khoảng cách dù cô có chạy nhanh bao nhiêu cũng không thể đuổi kịp.
Kim Chiêu nhìn lên mặt trời chói chang trên đỉnh đầu. Trong lúc đang chạy thì đầu óc choáng váng thiếu oxi. Khi hơi thở càng ngày càng trở nên nặng nề, cô dần thả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-vay-thieu-nu/3434595/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.