Gò má có cảm giác lành lạnh, rất dễ chịu, tôi mở mắt ra, thì ra là mộttì nữ đang nhẹ nhàng lau mặt cho tôi. Thấy tôi tỉnh lại, vui mừng nói:“Tiểu thư, người tỉnh rồi sao?”
Tôi ngồi dậy, tựa người vàothành giường, nhận chiếc khăn trong tay nàng ta, đắp lên mặt cho tỉnhtáo hơn, nói giọng cảm kích: “Vất vả cho ngươi quá.”
“Nô tì vừa tới đây hầu hạ, không dám nói là vất vả.”
Thời cổ đại đẳng cấp rất nghiêm ngặt, rất ít có chủ nhân nào nói cảm ơnngười hầu. Tì nữ này còn ít tuổi, gò má đỏ hồng, trong mắt dấy lên mộttia nhìn cảm kích.
“Tư Không đại nhân ở đây suốt cả đêm, người mới vất vả.”
Loáng thoáng nhớ lại sự bảo vệ của Vũ Văn Dung dành cho tôi, trong lòng hơi chút xúc động, buột miệng nói: “Vậy sao?”
“Vâng ạ, nếu không phải vừa nãy Tể tướng đại nhân gọi người đi tiễn Vô Thầnđạo trưởng và Nhan cô nương thì có lẽ người vẫn còn ở đây chăm sóc tiểuthư.” Tiểu nha đầu này vui vẻ trả lời, chắc là nàng ta cũng từng hầu hạNguyên Thanh Tỏa, hôm nay tưởng rằng cuối cùng nàng ta cũng đã lấy lòngđược chủ nhân.
Tôi đang định nói gì đó thì đột nhiên nghe bụng mình kêu lên òng ọc, lúc này mới biết là trong bụng mình trống rỗng.
“Tiểu thư đói rồi phải không? Nô tì sẽ vào bếp lấy cơm. Tiểu thư muốn ăn gì?” Nàng ân cần hỏi tôi, rồi lại nói: “Ngày trước tiểu thư thích ăn nhất là món bánh hoa quế, nô tì sẽ đi chuẩn bị một chút.”
“Ừm, phiềnngươi quá! Ngoài cái này, ta còn muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-lang-vuong/15033/quyen-1-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.