Đêm hôm đó, tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Yến tiệc Hoàng gia,tiếng sáo vui tai, trên vũ đài có các vũ cơ nhảy múa uyển chuyển cùngvới tiếng ca rung động lòng ngườibở.. Còn trong mắt tôi chỉ nhìn thấynhững món ăn thịnh soạn, nhớ lại canh bạc ban nãy, tôi vẫn cảm thấy sống lưng ớn lạnh. Chỉ cắm đầu vào ăn, cứ như thể đang cố gắng bổ sung phầntâm lực và thể lực vừa tiêu hao ban nãy.
Vũ Văn Dung và Vũ VănDục chẳng mấy khi gặp nhau nên có rất nhiều điều để nói. Tôi muốn yêntĩnh một mình nên lặng lẽ rời bàn, đi về phía Lãnh Ngọc trì ở gần ĐăngTâm đình.
Lãnh Ngọc trì rất rộng, giống như một mặt hồ phẳnglặng. Dưới ánh đèn đêm lòng chợt thấy mơ màng, nó như một viên ngọc lạnh giá tỏa sáng trong thâm cung nội viện huy hoàng, sang trọng. Bên bờ hồcó những cành liễu mềm mại rủ mình trên mặt nước, cơn gió đêm nhè nhẹthổi tới, vuốt ve trên mặt tôi, hít sâu một hơi, cảm thấy cả trái timlẫn cơ thể đều dễ chịu hơn nhiều.
Tôi men theo cây cầu gỗ dàihẹp đi tới tòa thủy tạ nằm giữa Lãnh Ngọc trì, xung quanh là sóng nướcxanh thẳm gợn lăn tăn, cảm giác như mình đang đứng giữa đại dương mênhmông, chẳng còn phiền não, nhưng lại có cảm giác cô tịch khó chịu.
Giang rộng hai tay, ngẩng đầu nhìn lên.
Trên nền trời xanh thẳm, một vầng trăng khuyết cong cong như lưỡi liềm. Tôiđứng một mình, làm bạn với cái bóng của chính mình. Một chú uyên ươngđáp qua mặt nước xanh ngọc, tạo ra một âm thanh rất khẽ, tim tôi bỗngthắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-lang-vuong/15034/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.