Bước ra khỏi Tây Uyển, đi qua một cánh cửa nguyệt nha, ngay sau đó làvườn lê. Những bông hoa lê như những ánh đom đóm chiếu sáng cả buổihoàng hôn như những bông hoa tuyết được nhuộm hồng.
“Hừ, rõ ràng là cố ý, còn giả bộ đưa ta đi bôi thuốc.” Vũ Văn Dung sầm mặt nói, đẩytôi ra, lạnh lùng đi về phía về Bích Lê trì.[1]
[1] Trì là đầm.
Bích Lê trì là một cái đầm giữa vườn lê, bởi vì nước trong đầm xanh ngắt,lại có những cánh hoa lê trắng muốt trôi lờ lững nên mới có cái tên ấy.Tôi đã sớm quen với ý định của chàng nên làm như chẳng có việc gì xảyra, vẫn lặng lẽ đi theo. Nhìn ra xung quanh, bất giác thầm tặc lưỡi, phủ Tể tướng đúng là giàu có vô địch, không những rộng lớn một cách đángkinh ngạc mà nơi đâu cũng là cảnh đẹp.
Vũ Văn Dung ngồi trêntảng đá bên đầm, ngâm chỗ tay bị bỏng rát đã đỏ bừng lên vào làn nướcmát lạnh dưới đầm. Một cơn gió nhẹ thoảng qua, gợi lên những con sónglăn tăn, những cánh hoa như những bông tuyết xếp hàng ngàn lớp, hươngthơm thoang thoảng. Những cánh hoa lê trên cành lại bay xuống theo cơngió, đậu lên mái tóc đen nhánh của chàng.
Không thể không nóirằng Vũ Văn Dung có một gương mặt rất tuấn tú. Sống mũi thẳng tắp, đôimắt đen sâu thẳm, đôi môi mỏng tao nhã, nhìn từ xa giống như một bứctượng điêu khắc hoàn mĩ. Cảnh sắc xung quanh thì tươi đẹp, dường nhưkhông hợp lắm với bầu không khí cương nghị tỏa ra từ người chàng.
Tôi nhìn bức tranh đẹp từ đằng xa, bất giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-lang-vuong/15032/quyen-1-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.