Trong lòng thoáng chút hoài nghi, đang định lặng lẽ bỏ đi thì chân tôimềm ra, còn chưa kịp bước chân đi, gót chân đã nhói lên một cơn đau dữdội, tôi rên khẽ một tiếng rồi cả người đổ nhào về phía trước.
“Ai?”
Vũ Văn Dung rất cảnh giác, lập tức quát lên theo phản xạ. Rồi chàng tabước ra khỏi cửa phòng, đi vòng ra sau gốc cây, nhìn thấy tôi thì thoáng sững lại.
Tôi bất lực nằm bò trên đất, cơn đau nơi dạ dày đã bị cảm giác đau đớn khôn tả nơi gót chân lấn át, vết thương bỗng dưng rách ra, một dòng máu đỏ tươi tuôn xối xả, thấm ướt cả vạt váy.
“Đau quá…” Mặt tôi tái nhợt, mồ hôi vã ra như tắm, giọng nói yếu ớt, rên rỉ.
Vũ Văn Dung ngập ngừng giây lát, trên gương mặt tuấn tú lóe lên một vẻ phòng bị, cuối cùng bế thốc tôi lên, đi vào phòng.
Cơ thể hư nhược, yếu ớt, ý thức đã dần mơ hồ, loáng thoáng cảm thấy cóngười hằn học đổ một bát thuốc đắng nghét vào cổ họng. Không biết baolâu đã trôi qua, cảm giác đau đớn trên cơ thể đã lui dần, tôi mở mắt ra, xung quanh là bức màn hoa viền chỉ vàng, thì ra mình đang nằm trênchiếp sập xa hoa của Vũ Văn Dung, vết thương nơi gót chân đã được băngbó lại. Cơn gió ngoài cửa sổ cuộn lên hơi lạnh, phương Đông đã hừngsáng, đêm nay thật dài.
Dạ dày tôi lại cuộn lên đau nhói, gótchân thì tê dại, có lẽ chàng ta cho tôi uống thuốc an thần để giảm đau,chỉ mới điều trị triệu chứng chứ chưa trị tận gốc.
Vũ Văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-lang-vuong/15031/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.