Biên Dịch: Phong Thanh
Sau một thời gian dài chờ đợi, cỗ xe lại di chuyển nhưng tâm tư của khách trên xe và xa phu vẫn chìm đắm trong kỳ ngộ ban nãy.
Vì sương mù đã tản đi nên tất cả xa phu không cần dắt ngựa tiến lên nữa. Bọn họ đều ngồi lên vị trí, đánh xe vội vã đi tiếp.
Khi tất cả xe ngựa đều đã chạy đi xa, một cái bóng trên đại thụ bên đường di chuyển, Kế Duyên nhảy từ trên cây xuống.
“Có làm hay không, làm đến mức độ nào, có bao nhiêu tác dụng không phải điều Kế mỗ ta có thể quyết định!”
Kế Duyên vẫn luôn nhớ rõ con Thanh Ngư kia, loại ấn tượng này chỉ đơn thuần là hảo cảm, khác hẳn với ấn tượng về Lục Sơn Quân và Xích Hồ, cũng không giống với lão Quy, so với Giang Thần Bạch Giao càng khác biệt lớn hơn nữa.
Nhất là lúc nó mê rượu chạy đến bên thuyền nhỏ bơi theo và cả khát vọng với chút rượu gạo… Nó không hề e ngại cũng không nịnh bợ Kế Duyên. Hắn cảm thấy đó là một con quái “sạch sẽ” hiếm có.
‘Ngày khác chắc chắn gặp lại!’
Kế Duyên cười cười nghĩ về điều này, vừa đi về phía trước vừa lấy một cái bánh khô từ trong túi. Vì linh khí nên bánh vẫn chưa hư nên hắn yên tâm thưởng thức.
…
Kế Duyên một mình men theo quan đạo, có cơ hội lại tìm người hỏi đường một tí. Hắn cũng muốn chạy thẳng một mạch cho tiện lắm rồi, tránh việc chạy lòng vòng rồi lạc vào đường cùng ngõ hẹp nào nữa.
Dù chưa sánh được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-kha-ki-duyen/341358/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.