Giang Vãn Ninh nghe xong lời này thì cũng không nhịn cười được nữa, nằm sấp trên người anh mà vô cùng vui vẻ.
“Sao trước kia em không nhận ra anh giỏi yêu đương như vậy nhỉ?”
Lúc mới quen, Văn Thiệu rõ ràng có thiết lập hình tượng độc thân, lời mà anh nói ra luôn khiến người ta tức giận, không ngờ bây giờ anh lại rành như thế!
Văn Thiệu cong môi: “Trước kia anh cũng không ngờ tới.”
Lúc trước anh không cần phải dỗ dành ai, hơn nữa, phần lớn những người bên cạnh anh đều là đàn ông, cho nên anh chưa bao giờ kìm nén tính tình của mình lại mỗi khi nói chuyện hay làm việc, vẫn luôn tuỳ tâm mà làm.
Từ khi Văn Thiệu nhận thức rõ được tình cảm mà mình dành cho Giang Vãn Ninh, anh dần học được cách ngó trước ngó sau, trong đầu chỉ toàn là suy nghĩ làm thế nào để cô vui vẻ, nhìn thấy cái gì thú vị thì cũng muốn khoe với cô.
Giang Vãn Ninh ôm eo anh hít một hơi, thật lòng khen ngợi: “Bạn trai của em thơm quá, là người đàn ông thơm nhất mà đời này em từng quen biết.”
Van Thiệu khẽ “xì” một tiếng, xoa đầu cô: “Nói vậy là em quen biết nhiều đàn ông lắm à?”
“Đúng vậy, đúng là trước kia thì rất nhiều. Có điều, sau khi quen biết anh thì bọn họ bị em quên hết rồi, từ nay trong tim em chỉ có mình anh thôi.” Giang Vãn Ninh nói những lời tâm tình này đâu ra đấy, cũng không hề thấy xấu hổ gì cả.
“Đúng rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-huong-sau-man-truong/2848443/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.