Ngày hôm sau, bố mẹ của Giang Vãn Ninh ăn cơm với nhà họ Tôn xong thì lên máy bay bay đến thành phố Kinh.
Giang Vãn Ninh và Giang Vãn Trừng cũng muốn đi cùng, nhưng Giang Thành Quân lại không đồng ý, nhất quyết bảo hai người phải ở nhà đợi.
Thế là, buổi tối trong nhà chỉ có hai chị em Giang Vãn Ninh và Giang Vãn Trừng.
Hai người họ mỗi người ngủ một phòng riêng, nhưng cửa phòng ngủ đều mở toang ra, dùng chung máy lạnh trong phòng khách.
Căn nhà này không lớn, trong nhà chỉ có một chiếc máy lạnh cũ kỹ được lắp trong phòng khách, có điều, bấy nhiêu cũng đủ làm mát phòng của hai người họ.
Giang Vãn Ninh đang đắp chăn điều hòa và vẽ tranh, vẽ một lúc thì tự dưng thấy hơi bí, cô cởi chăn điều hòa ra.
Một lúc sau thì Giang Vãn Trừng tới gõ cửa: “Hình như máy lạnh hỏng rồi.”
Giang Vãn Ninh quay đầu lại, thấy cậu nóng đến mức khuôn mặt đã đỏ hết lên.
“Vậy phải làm sao đây?”
Trước kia, khi bọn họ ở biệt thự Thính Lan, có thứ gì hỏng thì sẽ gọi người bên ban quản lý nhà ở tới sửa, nhưng ở đây lại không có ban quản lý.
“Bà là chị mà.”
Giang Vãn Trừng ngồi trên ghế ở cuối giường của cô, bày ra dáng vẻ như kiểu “nhanh chóng giải quyết cho tôi đi, nếu không thì em trai bà sẽ nóng đến chết luôn đó”.
Giang Vãn Ninh nhìn cậu một cái đầy ghét bỏ, cô bèn đi ra ngoài xem tình hình của máy lạnh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-huong-sau-man-truong/2848441/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.