Giang Vãn Ninh nhón chân lên, lúc cánh môi cách Văn Thiệu chưa đầy mười centimet, bỗng nhiên đầu cô bị người ta dùng đầu ngón tay trỏ vào.
“Lát nữa hôn.” Văn Thiệu cười như không cười mà nhìn cô: “Em giải thích câu chú hỏi em trước khi đi trước đã.”
“Hả?” Giang Vãn Ninh mờ mịt chớp chớp mắt.
Từ lúc vào nhà cho đến bây giờ, Văn Thiệu chưa từng nhắc đến chuyện này, cô tưởng rằng mình đã sống sót vượt qua được rồi chứ, sao anh vẫn còn tính sổ thế!
Giang Vãn Ninh bĩu môi: “Thế nào, trước kia ngày nào em cũng nói thích anh, anh thì lúc nào cũng thờ ơ, bây giờ anh lại muốn tính toán chi li hả?”
Văn Thiệu biết rất rõ, không thích anh là lý do Giang Vãn Ninh dùng để lấy lệ với Giang Thành Quân, nhưng anh vẫn nhất quyết muốn tính sổ chuyện này.
“Phải tính.” Văn Thiệu bóp bóp khuôn mặt cô, không còn thịt nữa, sau này phải cho ăn lại rồi.
Giang Vãn Ninh không cam lòng lắm mà nhìn anh: “Vậy thì anh muốn tính thế nào…”
“Em tự nghĩ đi.” Văn Thiệu bóp mặt cô xong thì lại nhéo tai cô.
Hôm nay cô không đeo trang sức, vành tai mềm mềm, nhéo rất đã.
Giang Vãn Ninh nhìn anh chằm chằm một hồi lâu, đột nhiên ôm lấy anh.
Cô áp đầu vào lòng Văn Thiệu cọ cọ, giọng nói ỏn ẻn: “Ôi chao, em sai rồi còn không được sao? Em yêu anh nhất, Văn Thiệu, lần đó cũng là do bất đắc dĩ thôi…”
Văn Thiệu cúi đầu nhìn mái tóc xù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-huong-sau-man-truong/2848444/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.