Tôi khôngbiết do khí thế của tôi khiến anh ta sợ hay do giọng nói sắp khóc củatôi khiến anh ta khôi phục bình thường, dù sao anh ta cũng buông tay tôi ra rồi, tôi vội vàng kiểm tra, hình của chiếc vòng tay đã hằn lên datôi, giống như xăm mình! Có điều may là chưa gãy xương.
Tôi bị anhta kẹp giữa xe và người anh ta, nhấc cằm tôi lên, rồi sát lại rất gần,cảm nhận được hơi thở nóng bừng của anh ta phả vào mặt, anh ta nói:
“Ngày kia tôi lại phải đi công tác hai tuần, tôi muốn biết là khi tôi về còn có cơ hội không”.
Mặc dùkhông hiểu lắm nhưng tôi cũng đoán ra anh ta có ý định theo đuổi tôi,tôi hơi ngu một tí về vấn đề này, cũng không có kinh nghiệm yêu đươngthực sự, nhưng cũng sắp 30 rồi, cho dù chưa ăn thịt lợn nhưng chả nhẽchưa nhìn thấy lợn chạy bao giờ.
Nhưng trong tình thế này tôi không có thời gian để suy nghĩ chín chắn, tôi đồng ý ngay: “Có, có, chắc chắn có”.
Sau đó tôi cảm thấy câu này chẳng khác gì lạy ông tôi ở bụi này.
Hình như anh ta cười nhạt một cái rồi nói: “Nói một lần là được rồi. Lên xe đi”.
Sau đó buông tay tôi ra.
Tôi thấyanh ta quay người nhấc vali lên, vốn định giúp anh ta một tay nhưng lạinghĩ, tôi hoàn toàn có lý do để thể hiện sự tức giận, phải tỏ ra kiêungạo, không được tỏ ra nhiệt tình vồ vập, khiến người ta ức hiếp!Tôi quay đầu chui vào xe.
Trên đườngvề nhà tôi không nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-dau-tien-chung-toi-gap-nhau-dai-loai-la-the-nay/2065316/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.