Sau đóchúng tôi tới một quán trà âm nhạc, uống trà, nói chuyện, anh ta nóikhông nhiều nhưng rất có sức hấp dẫn, thu hút tôi nói không ngừng, anhta ngồi nghe.Từ hôm đâmphải tôi, tới buổi triển lãm, cho tới việc anh ta đổi công tác, rồichuyến du lịch Seattle, chủ đề chung của chúng tôi cũng không ít.Thế nhưngkhông ai nhắc lại chuyện hôm đám cưới và chuyện đi xem mặt của tôi. Ngay cả tôi nói chuyện vui quá cũng quên mất, ngốc quá nên lại tâm sự vớingười anh em mới quen này.
Giữa chừngmẹ tôi gọi điện điều tra, tôi nói đi công việc, lát nữa sẽ về. Nghe xong điện thoại thấy sắc mặt anh ta không vui, cứ nghĩ là do tôi nói dối nên tôi vội vàng giải thích, nếu như tôi kể đang nói chuyện với bạn bè thìbố mẹ tôi sẽ truy hỏi.Anh ta ừmột tiếng. Xem ra tôi không thể nói dối được rồi. Sau đó anh ta nói vớitôi, sở dĩ anh ra sầm mặt lại là vì lúc tôi nghe điện thoại anh ta nhìnthấy nhẫn của tôi… Thời giantrôi nhanh quá, đã 12 giờ đêm rồi, quán trà cũng sắp đóng cửa, tôi nói,về nhà đi. Anh ta nói về nhà anh ta ngồi một lúc, cũng ở gần đây, chobiết nhà biết cửa.Chắc là do nhận đồ của người ta rồi nên tôi cũng ngại từ chối, nên nói “Cũng được”.Lên xe tôimới hối hận. Quen người ta tổng cộng chưa đến nửa ngày, cho dù đòingười ta 500 vạn, còn nhận của người ta dây chuyền rồi, sao đó nửa đêmcanh ba theo người ta về nhà, tôi là loại người gì thế này. Tôi trúng tà rồi chắc.Tôi phải mau chóng nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-dau-tien-chung-toi-gap-nhau-dai-loai-la-the-nay/2065315/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.