Sau đó tôi lặng người nhìn điện thoại tầm mười phút, không có động tĩnh gì.
Tôi định tắt máy đi ngủ, coi như xong ngày hôm nay. Thế là tắt máy.
Chưa đầy hai phút sau tôi lại bò dậy bật máy.
Sau đó suy nghĩ xem có nên tắt máy hay không.
Đang lúc tinh thần tôi sắp phân liệt thì điện thoại báo có tin nhắn.
“Tôi đang ở Seattle”.
Seattle. ỞSeattle. Nhất thời tôi không biết phải trả lời lại thế nào nữa. Tôi đixem mặt, anh ta ở Seattle. Người nói một đằng người nói một nẻo.
Tôi đang định nhắn tin “Chúc anh đi chơi vui vẻ”, rồi hạ màn.
Đang định soạn tin thì điện thoại lại reo, lại là năm chữ:
“Tôi sắp trở về rồi”.
Khiến mấychữ tôi định soạn phải soạn lại, thôi, không soạn nữa. Tôi nhìn điệnthoại cười khẩy một cái, về thì về, liên quan gì đến mình chứ!
Tắt máy đi ngủ thật.
Seattle, anh ta đang ở Seattle.
Cái “sắp” của anh ta trên thực tế không nhanh chút nào, mất khoảng một tuần thì phải.
Trong thờigian đó tôi và phó tổng quản có gọi ba cuộc điện thoại, gặp nhau mộtlần, với kinh nghiệm gặp mặt của tôi thì quá trình qua lại sắp kết thúcrồi.
Bị bạn tôi lôi đi cắt tóc, cô ấy nói nhìn tôi có cảm giác già quá nên quá trình “bán hàng” mới khó khăn. Cắt mất2/3 mái tóc, sau khi cắt kiểu phía sau nhìn khá giống Ah Sa, phía trướcnhìn giống chủ nhiệm hội phụ nữ. Tôi điên tiết là cả đầu, kiểu cuối cùng giống như kiểu đầu của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-dau-tien-chung-toi-gap-nhau-dai-loai-la-the-nay/2065314/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.