Lúc này, Sóc Phương hầu kêu.
- Tả phó viện trưởng, đừng lén lén lút lút người nói xấu ở sau lưng, đến bên này. Đồng phó viện trưởng nói ra suy nghĩ của mình.
Tả Tùng Nham đi qua, cười nói.
- Hầu gia, ta đang hỏi thủ tọa Văn Xương học cung ta, biết được hắn liều mình quên chết lập được công lao hiển hách bên trong náo động, trong lòng cảm xúc, ca ngợi hắn vài câu.
Sóc Phương hầu liếc nhìn hắn một cái, nhớ tới một đôi nhi nữ của mình giống như bị người hạ cổ thuật, như thế nào cũng muốn ghi danh vào Văn Xương học cung, thì càng xem ông lão trước mặt càng sinh chán ghét, nói.
- Tả phó viện trưởng, Đồ Minh đại sư học cung các ngươi lập công lớn, lần này nếu không có hắn cứu viện đúng lúc, quái kiếp tro chạy thoát chỉ sợ sẽ gây ra tai kiếp.
Tả Tùng Nham đồng ý.
- Đồ Minh thủ tọa có lòng dạ Bồ Tát, lần trước quái kiếp tro náo động, chết không ít người, cũng nhờ hắn đang ở gần, nghe tin liền xông vào hỗ trợ trấn áp.
- Mỗi lần xưởng kiếp tro có chuyện, Đồ Minh đại sư và tiên sinh Văn Xương học cung đều trùng hợp ở gần, có chút làm người ta không hiểu.
Phó viện trưởng Cửu Nguyên học cung - Văn Lệ Phương cười nói.
- Văn Xương học cung cách nơi này tương đối xa, vì sao Đồ Minh đại sư mỗi lần luôn có thể trùng hợp xuất hiện gần đây?
Tả Tùng Nham quay qua vẫy tay nói với Đồ Minh.
- Đồ Minh, tới đây, vì sao ngươi mỗi lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-uyen-hanh/1756615/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.