Dịch: Hám Thiên Tà Thần Biên: Hám Thiên Tà Thần - ---------------- Tô Vân híp mắt, yên tĩnh dụng công, quan tưởng đối với hắn mà nói cũng là một giấc ngủ sâu, để thân thể và tâm thần hắn đều như đang nghỉ ngơi. Qua không biết bao lâu, hắn lại đổi Kỳ Lân cảm ứng thiên. Một đêm đằng đẵng trôi qua, đợi đến khi Trì Tiểu Dao đánh thức hắn, Tô Vân đã luyện một lần các mặt cảm ứng thiên khác. - Sư đệ, ăn sáng thôi! Tô Vân vội vàng mặc nhanh quần áo, Trì Tiểu Dao đợi đến hắn mặc chỉnh tề, lúc này mới đi vào xử lý sạch dược liệu cùng dược thủy bên trong nồi lớn, nói. - Ngươi tối hôm qua cực khổ một đêm, thời điểm dưỡng thương lại làm bài tập, bởi vậy lần này tiên sinh mua thêm chút cơm sáng. Ngươi trước đi ăn, ta lập tức đi qua. Tô Vân cười nói. - Ta đợi học tỷ. Trì Tiểu Dao nằm bên cạnh nồi lớn, lấy nước sạch dọn dẹp nồi lớn một lần, Tô Vân nhìn nàng từ phía sau, chỉ cảm thấy cô bé này thật đẹp mắt, dáng vẻ duyên dáng, đường cong ưu mỹ. Trì Tiểu Dao trở về, thấy hắn đang nhìn mình chăm chăm, sắc mặt đỏ lên, thầm nghĩ. - Sư đệ cái gì cũng tốt, đáng tiếc chính là ở Thiên Môn trấn, xuất thân không tốt... Nàng mang giày vào, hai người cùng đi ra, chỉ thấy Đổng y sư mua tới mười, hai mươi người lượng cơm sáng, nói. - Tô sĩ tử, ngươi ăn nhiều một chút. Ta ăn no rồi, các ngươi ăn đi. Đúng rồi Tô sĩ tử, bữa này ngươi mời ta, sau đó nhớ thanh toán tiền cơm. Tô Vân sợ hết hồn, thầm nghĩ. - Nhiều đồ ăn như vậy, ai có thể ăn hết? Chẳng lẽ bụng học tỷ lớn như vậy? Bụng hắn xì xào vang vọng, vội vàng ngồi xuống dùng cơm. Đổng y sư sờ lên cái cằm không có râu mép, mắt nhỏ híp thành hai cái khe hở, thầm nghĩ. - Đêm qua, phía sau hắn liên tục hiện ra dị tượng, hiển nhiên đang tu luyện kỳ công gì đó. Xem hắn ăn bao nhiêu thì có thể nhìn ra hắn tiến cảnh tu vi tăng bao nhiêu từ tối hôm qua đến giờ... Trì Tiểu Dao ngồi bênh cạnh thấy Tô Vân ở một bên ăn như hổ đói, thiếu nữ rất điềm đạm nho nhã, ăn từng ngụm nhỏ phần cơm sáng của mình. Qua không lâu, Tô Vân đã quét sạch gần hai mươi người lượng cơm, chỉ cảm thấy vẫn còn có chút đói. Trì Tiểu Dao sớm đã nhìn đến ngây người, thầm nghĩ. - Sư đệ là một đầu rồng? Ăn nhiều như vậy? Nếu như là rồng, vậy thì môn đăng hộ đối... Bên trong đôi mắt nhỏ của Đổng y sư lóe lên tinh quang, quay qua nói với nàng. - Hắn tối qua làm bài tập quá lâu, thân thể thiếu hư, lại đi mua thêm phần cơm sáng cho mười người để hắn tẩm bổ, nhiều thịt chút. Trì Tiểu Dao vội vàng rời đi. Trong lòng Tô Vân có chút lo sợ. - Đổng tiên sinh, ta ăn quá nhiều? - Nếu ngươi không ăn sẽ chết đói. Đổng y sư dời băng ghế ngồi gần bên cạnh hắn, mở hòm gỗ lấy ra châm bạc, chậm rãi nói. - Con cháu phú quý làm bài tập đều phải chuẩn bị tốt đồ ăn thức uống thượng đẳng, chất lượng càng cao càng tốt, bởi vì tu vi khí huyết tăng lên càng nhanh, tiêu hao thể năng càng nhanh. Nếu không ăn uống, thậm chí có khả năng sẽ đói đến ngất. Tô Vân sợ hết hồn. Đổng y sư dùng châm bạc chọc chọc lên da Tô Vân, châm bạc dần dần biến cong, nói. - Có hai con đường để tu vi tăng lên, một là mượn nguyên khí từ thiên địa, đoạt thiên địa tạo hóa, một là hấp thu năng lượng từ trong cơ thể mình, đoạt chất dinh dưỡng của bản thân. Ngươi tối hôm qua làm bài tập, ta nhìn thấy phía sau ngươi hiện ra hư ảnh cổ quái, thiên địa nguyên khí gần như thành hình, là do ngươi hấp thu thiên địa nguyên khí hình thành dị tượng. Công pháp của ngươi rất lợi hại, có thể để cho thiên địa nguyên khí thành hình công pháp, căn bản không phải công pháp Trúc Cơ, Uẩn Linh cảnh giới! Trong lòng Tô Vân khẽ nhúc nhích, nhớ tới công pháp đại nhất thống Đệ Bình nói. - Chẳng qua cổ quái chính là, công pháp của ngươi có chút không đúng, ngươi dẫn động thiên địa nguyên khí cũng không thỏa mãn tu vi của ngươi tăng lên, để thể năng cơ thể ngươi nhanh chóng tiêu hao, cho nên ngươi cần tẩm bổ chút. Đổng y sư tăng mạnh cường độ, lấy khí huyết gia trì châm bạc, sau một lúc lâu, châm bạc cuối cùng đâm rách làn da Tô Vân. Hắn không khỏi thay đổi sắc mặt, lần này hắn sử dụng nguyên khí gấp đôi hôm qua! Nói cách khác, tu vi Tô Vân tăng lên gần như gấp hai trong một đêm! - Vấn đề của ngươi xuất hiện ở công pháp. Đổng y sư đè xuống rung động trong lòng, thuận tay lấy một cái bình nhỏ lấy máu, trầm giọng nói. - Công pháp của ngươi tinh dũng tiến mạnh, cực kỳ bá đạo, nhưng mà cũng không hoàn mỹ. Dẫn đến lúc tu luyện thiên địa nguyên khí không thể thỏa mãn nhu cầu của ngươi, cứ tu luyện thế mãi, tất sẽ làm căn cơ ngươi bị thương, để thân thể ngươi rơi vào bệnh trạng. Thời gian càng lâu, bệnh trạng càng sâu! Tô Vân nhớ tới bộ dáng Đệ Bình, thầm nghĩ. - Đệ Bình đều có vẻ bị bệnh, không ngừng ho khan, chẳng lẽ nói hắn cũng tu luyện công pháp đại nhất thống khiến bản thân thành người mang bệnh trạng? - Đổng tiên sinh, có thể ăn bù không? Hắn hỏi. Đổng y sư lần này chỉ lấy một chút máu đã thu tay, lắc đầu nói. - Ăn bù cũng không thể bù lại hoàn toàn. Trong thân thể ngươi tiêu hao hết một vài thứ gì đó, không có trong đồ ăn, có chút là từ trong sinh cơ, đạo gia gọi là tinh nguyên, là tính mạng. Bởi vậy, như ngươi tốt nhất ít luyện loại công pháp này đi, sẽ tổn hại tính mạng, cẩn thận khó giữ được cái mạng nhỏ này. Tô Vân sợ hãi, đột nhiên tỉnh ngộ lại. - Đổng tiên sinh, ta còn đang sửa chữa môn công pháp này, chờ ta thay đổi tốt, ngươi nhìn lại một chút phải chăng còn có tai hại. Đổng y sư thu bình nhỏ máu lại. - Ngươi có thể tùy thời tới tìm ta. Trì Tiểu Dao mua được cơm sáng, Tô Vân lại ăn hết phần cơm sáng cho mười người này, trong lòng có chút sợ hãi. - Ta tu luyện một đêm, thân thể đã thiếu đến loại trình độ này. May mắn Đổng y sư phát hiện phải kịp thời, bằng không hậu quả khó mà lường được! Ta nhất định phải đi một chuyến đến thế giới sau Thiên môn, phải đi... Hắn rất sợ hãi đối với thế giới sau Thiên môn, nhưng lần này bất kể như thế nào cũng nhất định phải mạo hiểm một lần, đi vào thế giới kia kiểm tra tiên đồ, hoàn thiện công pháp đại nhất thống! Trước khi không có hoàn thiện, hắn tuyệt đối không thể tu luyện môn công pháp này, càng không thể truyền thụ môn công pháp này cho bọn người Hoa Hồ, Thanh Khâu Nguyệt! - Đệ Bình cũng bởi vì công pháp đại nhất thống mới để cơ thể tổn thương đến bệnh, ta tuyệt đối không thể bước theo gót hắn! Sau khi ăn cơm sáng, Tô Vân cùng Trì Tiểu Dao đi trên đường phố, thiếu nữ này lôi kéo hắn phấn khởi đi dạo cửa hàng mua quần áo dưới tầng thấp nhất của thế giới, mặc dù mua quần áo cho Tô Vân, nhưng cô bé này còn hào hứng nhưng cả Tô Vân, lôi kéo hắn đi lang thang. Cuối cùng, Tô Vân ôm đống quần áo tích tụ như núi lảo đảo đi theo phía sau nàng. Trong này không chỉ có quần áo của hắn, còn có quần áo của đám người Hoa Hồ, Thanh Khâu Nguyệt, hơn nữa mỗi người đều có ba đến năm bộ. Đúng lúc này, một cỗ xe Phụ Sơn thú dừng ở ven đường, Tả Tùng Nham đẩy cửa sổ xe ra, nói. - Hai vị sĩ tử về học cung ư? Lên xe, ta chở các ngươi đi một đoạn. - Cám ơn phó viện trưởng! Trì Tiểu Dao mừng rỡ, bò lên xe, Tô Vân ở phía sau mệt mỏi nâng quần áo, loạng choạng lên xe. Ánh mắt Tả Tùng Nham lấp lóe, thầm nghĩ. - Vị thượng sứ này thoạt nhìn như một thiếu niên bình thường thật thà, nhưng rất khó ứng phó. Lần này nhất định phải rung cây dọa khỉ... Tô Vân để quần áo xuống, chào hỏi Tả Tùng Nham. - Sĩ tử Tô Vân, gặp qua lão đại. Trong lòng Tả Tùng Nham nhảy lên kịch liệt hai cái, kêu to một tiếng, tựa như sau gáy bị người đánh một gậy. - Ta bị hắn rung cây dọa khỉ! Trong lòng lão giả sợ hãi. - Đi lên đã hạ mã uy ta, mưu tính thật lợi hại!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]