Lúc này, thành Sóc Phương hoàn toàn yên tĩnh, trên đường phố có rất ít người đi đường, chỉ có ở những nhà cao tầng có bảo vệ, lấy thần thông chiếu sáng so rõ bốn phương tám hướng.
Những bảo vệ đứng trong lầu các bên ngoài lầu cao, bọn họ thường thường là linh sĩ do nhà giàu mời đến đề phòng kẻ trộm. Đặc biệt là gần đâu, lao ngục thành Sóc Phương bị cướp, không ít nhân vật vô cùng hung ác bị thả ra.
Đương nhiên, từ tầng năm cao ốc trở xuống là địa phương của người nghèo, không có thủ hộ, cũng không cần thủ hộ.
Trên không, đâu đâu cũng có cầu mây, qua lại giữa từng lầu cao, cho dù đêm dài như vậy cũng còn có xe kéo chạy trên vân kiều (cầu mây). Nhưng ở thế giới tầng thấp nhất thành Sóc Phương, đã là trời tối vắng người.
Tiệm bán thuốc Hạnh Lâm, “đốc đốc” tiếng đập cửa truyền đến.
Qua rất lâu, Đổng y sư khoác quần áo, đi tới cửa, đứng ở sau cửa đề phòng hỏi thăm.
- Ai đó?
Tiếng Tô Vân từ bên ngoài truyền vào.
- Đổng y sư, ngươi muốn quái kiếp tro hay không?
Đổng y sư mừng rỡ, vội vàng mở then cài cửa, cười nói.
- Muốn, ta đương nhiên muốn! Ngươi nhanh như vậy đã lấy được?
- Ngươi muốn mấy cái?
Tô Vân ở ngoài cửa hỏi.
- Ngươi có bao nhiêu ta muốn bao nhiêu!
Đổng y sư tháo cánh cửa xuống, để ở một bên, cái đầu to tròn vo nhô ra, nhìn quanh trái phải một chút, không khỏi ngạc nhiên, hối hận bản thân đã đáp ứng quá nhanh.
Chỉ thấy bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-uyen-hanh/1756614/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.