Mẫu thân ta ôm lấy gương mặt bị miệng bát cào rách thành một vệt đỏ, gào khóc t.h.ả.m thiết:
“Vũ Đại Sơn, ông mở to mắt mà xem! Nhìn đứa con gái mà ta suýt mất nửa cái mạng để sinh ra cho ông! Bây giờ nó dám đ.á.n.h cả mẫu thân nó! Ông xem ta khổ đến mức nào… Khi xưa ta vắt kiệt tâm huyết nuôi nó lớn, giờ lại nhận được kết cục thế này!”
Vừa khóc lóc, bà ta vừa lảo đảo lao về phía bức tường, giả bộ muốn đập đầu.
“Ta còn sống có ích gì nữa? Sớm biết vậy thì ta đã theo ông đi luôn, khỏi phải chịu đựng đứa nghiệt chướng này hành hạ ta hôm nay!”
Khóe mắt bà ta liếc qua, thấy ta vẫn đứng một bên, mặt lạnh như băng, không hề giống kiếp trước — không quỳ, không khóc, không ôm chân nhận tội.
Chân bà ta khẽ trượt, ngã phịch xuống đất, kêu “ái da” một tiếng rồi đập bàn tay lên nền nhà liên tục.
“Đồ vô lương tâm! Ta vì ngươi mà hy sinh biết bao nhiêu, ngươi lại đứng nhìn mẫu thân mình đi c.h.ế.t à?!”
Ta cười nhạt: “Bạc phòng thân phụ thân để lại cho ta, bà đem đi nuôi người ngoài. Còn mặt mũi nào nhắc đến ông ấy?”
Ánh mắt bà ta chợt lóe lên, nhưng lập tức cố chấp ngẩng cổ cãi:
“Ta là mẫu thân ngươi, giữ bạc cho ngươi là chuyện đương nhiên! Ngươi còn nhỏ, tính tình nông nổi, có tiền trong tay chỉ biết hư hỏng, ham hưởng lạc. Ta giữ là vì tốt cho ngươi!”
Càng nói, bà ta càng tin rằng mình đúng.
“Vì chút bạc cỏn con mà ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-trung-yen/4882337/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.