Đời trước, khi nghe mẫu thân bảo ta phải vào thanh lâu, ta hoảng loạn trốn vào góc nhà chứa củi.
Đó là chỗ duy nhất trong nhà mà ta còn có thể dựa lưng nghỉ một lát.
Ta không hiểu vì sao tỷ đệ nhà họ Ngụy có thể tùy tiện chà đạp ta như thế; lại càng không hiểu vì sao mẫu thân có thể đem tất cả yêu thương đặt lên người họ, còn với ta — đứa con ruột của bà — thì nửa điểm dịu dàng cũng không hề có.
Trong nỗi tủi hờn và tuyệt vọng tột cùng ấy, ta khóc đến kiệt sức rồi ngất đi.
Khi tỉnh lại, cảnh tượng như địa ngục đã hiện ra ngay trước mắt.
Ta bị trói chặt lên giá tra tấn của Xuân Phong lâu. Tên khốn quản sự vung cây roi da đã ngâm nước muối, quất thẳng xuống người ta.
“Chát! Chát!”
Mỗi roi đều rạch toạc thịt da ta.
“Hú hét cái gì? Mẫu thân ngươi nhận tiền của người ta rồi, còn tự tay hạ t.h.u.ố.c mê cho ngươi nữa! Ta khuyên ngươi ngoan ngoãn nghe lời, còn ít bị đánh. Không thì… đau khổ chỉ mới bắt đầu thôi!”
Lời hắn như lưỡi d.a.o nung đỏ, đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c ta. So với nỗi đau do roi da để lại, câu nói ấy còn khiến ta đau đến tận xương tủy.
Thì ra… không phải ta ngất rồi bị người ta bắt đi.
Mà là mẫu thân ta nhận tiền, tự tay hạ t.h.u.ố.c mê, rồi giao ta đi.
Mụ tú bà bóp cằm ta kéo lên, nhìn một lúc rồi bĩu môi ghê tởm.
“Người thì gầy, mặt thì khổ sở thế này, có quý nhân nào chịu ngó?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-trung-yen/4882336/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.