Mẫu thân ta từng là một nha hoàn trong Hầu phủ.
Câu bà hay nói nhất là: “Không trải qua gian khổ thì không thể thành công."
Sau khi Hầu phủ bị tịch thu, bà đón hai đứa con của Hầu gia về nhà chăm sóc.
Bà nói với ta: “Chúng ta chịu khổ một chút, nuôi hai đứa trẻ ấy khôn lớn thì cũng xem như có thể ăn nói với Hầu gia.”
Dưới sự tẩy não của bà, ta làm trâu làm ngựa, đói đến da bọc xương.
Còn hai đứa trẻ kia vẫn sống xa hoa phung phí, nợ nần cờ b.ạ.c chồng chất.
Để bảo toàn cho chúng, mẫu thân ta khuyên ta đến Xuân Phong lâu bán mình.
“Con cứ coi thân thể mình là mảnh đất, gieo xuống là khổ đau nhưng thu về là hy vọng của cả nhà. Qua được hai năm, mẫu thân nhất định đón con về.”
Ta không chịu, bà liền lén hạ t.h.u.ố.c rồi giao ta cho bọn tay chân.
Ta bị hành hạ đến c.h.ế.t, bà lại mắng ta tự sa đọa, còn mời tộc lão đến làm chứng, đoạn tuyệt quan hệ với ta.
Mở mắt ra lần nữa, ta đã quay về đúng ngày bà khuyên ta đến Xuân Phong lâu.
Chương 1:
Ý thức vừa trở lại, trán ta liền nhói lên từng cơn.
Ta mở mắt bật dậy, liền chạm phải một ánh nhìn đầy ác ý — là tên Ngụy Thừa Trạch! Hắn hất tay tỏ vẻ ghê tởm, cái bát sứ thô bên chân bị hắn đá vỡ, văng thành từng mảnh. Trên những mảnh vỡ ấy vẫn còn vương chút vết m.á.u và dầu mỡ — là m.á.u của ta.
“Bày ra bộ mặt đưa đám cho ai xem? Vài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-trung-yen/4882335/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.