Thiện Sơ lo lắng bá tước Grey sẽ nói ra cái gì không nên nói, vội vàng đáp: "Là do tôi đứng không vững nên bị ngã..." 
Jeff không thấy rõ chuyện gì xảy ra, nhưng chỉ cần nhìn thấy bộ dạng cao cao tại thượng của bá tước Grey liền thấy khó chịu, nhìn sang Thiện Sơ đáng thương mềm yếu, trong đầu não bổ được cả một vở kịch lớn. 
Bá tước Grey chỉ im lặng đứng bên cạnh, mỉm cười. 
"Bị thương sao?" Jeff quan tâm hỏi Thiện Sơ. 
Thiện Sơ cắn môi dưới, nói: "Hình như mắt cá chân bị trật rồi." 
Bá tước Grey tiến lên, nói: "Tôi xem một chút." 
Nói rồi, bá tước Grey bá tước nửa ngồi xổm xuống, duỗi tay nắm chặt mắt cá chân của Thiện Sơ. Ống quần màu vải kaki vén lên, lộ ra một đoạn mắt cá chân trắng như tuyết. 
"Nhìn qua không có vết thương ngoài da?" Bá tước Grey nói. 
Quả thật Thiện Sơ không bị thương, cậu chỉ đang làm bộ làm tịch thôi. 
Jeff lo lắng đến loạn, nói: "Có khi đau nhưng không nhìn thấy được." 
"Cậu nói đúng." Bá tước Grey dùng sức xoa bóp chân Thiện Sơ. 
"Ui ui!" Thiện Sơ lúc này đau thật, khuôn mặt tươi cười đều nhăn thành con khỉ, "A! Đau!" 
"Đau không?" Bá tước Grey mỉm cười, "Đau là được rồi." 
Thiện Sơ nhìn nụ cười dịu dàng của bá tước Grey, càng cảm thấy sợ hãi, da đầu tê rần. 
Jeff tức giận: "'Đau là được rồi' là sao?" 
"Nếu bị bong gân khi xoa bóp sẽ khá đau." Bá tước Grey đàng hoàng trịnh trọng, "Cho nên bước đầu chẩn đoán đúng rồi, ý tôi là thế." 
Jeff nóng nảy, trong 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-tra-xanh-o-truong-quy-toc-anh-quoc/470403/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.