Thiện Sơ cẩn thận từng li từng tí, lại dùng giọng điệu hí kịch hỏi: "... Thứ cho tôi ngu dốt, hi vọng bá tước đại nhân chỉ dạy!"
Bá tước Grey đặt ngón tay trên phím đàn đen trắng, lung tung ấn một lúc, Thiện Sơ cuối cùng cũng miễn cưỡng nhận ra: Bá tước Grey không biết chơi đàn dương cầm.
Mặc dù ở phòng tiếp khách trưng bày một chiếc dương cầm vừa nhìn đã biết cực kỳ đắt giá, nhưng bá tước Grey căn bản không biết chơi đàn.
Mà ngón tay của bá tước Grey vô cùng đẹp đẽ, là do đã quen sống trong nhung lụa. Dáng vẻ của hắn cũng vậy, vì thế chỉ cần bịt tai lại, bộ dạng đánh đàn của hắn vẫn rất dễ nhìn.
Thiện Sơ nghĩ thầm: Bá tước Grey thích hợp đánh đàn cho người điếc đam mê sắc đẹp xem.
Bá tước Grey thu lại mười ngón tay, kết thúc màn biểu diễn như đang đùa giỡn.
Hắn quay đầu cười hỏi Thiện Sơ: "Tôi đàn thế nào?"
"Rất có ý tứ." Thiện Sơ trả lời, "Có phong cách cá nhân mạnh mẽ, có lẽ là trường phái dã thú hiện đại. Tôi nguyện ý cho rằng đó là 'nghệ thuật'. "
Thiện Sơ mở miệng là nói dối, không cần biết có buồn nôn hay không, cậu chỉ xem mình như một tên nịnh thần không biết xấu hổ mà thôi.
Bá tước Grey không nhịn được cười -------- nụ cười của hắn lần này là cười thật lòng, không phải vì lễ phép mà nở nụ cười đoan trang, mà là chân chính nở nụ cười. Không phải kỹ năng cười không hở răng giả tạo, đôi môi màu anh đào nhạt cong lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-tra-xanh-o-truong-quy-toc-anh-quoc/470402/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.