Bá tước Grey đứng lên, chậm rãi tiến mấy bước, mảnh vụn hoa hồng bị giày da màu đen đạp lên ------ không phải cố ý giẫm, chỉ là tùy tiện bước đi mà thôi.
Hắn thu liễm ánh mắt lạnh lùng, lộ ra nụ cười ấm áp như gió xuân: "Hôm nay làm phiền cậu đến đây một chuyến, thuận tiện thanh toán tiền lương. Tôi sẽ bảo Nina giải quyết công việc của cậu. Hiện tại cậu có thể về rồi."
Lời nói này... Thật không hổ là bá tước Grey, xào người¹ cũng có thể xào dịu dàng đến vậy.
¹ Này chắc là đả kích người khác nhưng mà ví như đang nấu ăn.
Chỉ có nhà giàu mới nổi mới để lửa thật lớn, thân sĩ chân chính đều nhỏ lửa xào mực.
Chỉ là xào như vậy thì mực không đủ giòn rụm.
Về tình về lý, về công về tư, Thiện Sơ không thể vụt mất công việc này.
Không còn công việc, độ khó khi cậu xét tuyển Oxbridge sẽ tăng lên rất nhiều.
Hơn nữa, nếu rời khỏi quỹ hội của Grey, các kế hoạch nhắm vào Jeff chắc chắn không thể sử dụng nữa.
Nhưng cho dù không muốn mất việc, Thiện Sơ cũng không thể mặt dày đánh chết không đi.
Nếu cậu không chịu rời, càng giống như cậu đang ấp ủ chấp niệm kì cục với bá tước Grey.
Đối mặt với người như bá tước Grey, lì lợm la liếm chắc chắn là biện pháp tệ nhất. Làm phiền bá tước Grey, chẳng khác gì tự đẩy mình rơi thẳng vào nồi đất nướng lên.
Thiện Sơ cúi đầu: "Được, vậy nhờ ngài nhấc chân một tí, được không?"
"Hả?" Bá tước Grey không hiểu.
"Ngài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-tra-xanh-o-truong-quy-toc-anh-quoc/470404/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.