Hôm đó, mẫu thân chàng còn cảm thán ở nhà rằng tiểu muội may mắn, nếu đi trễ một ngày, có lẽ đại sư đã đi mất, họ cũng không có vận may đó.
Nhưng Phòng Đại Lang luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy. Bây giờ nghe Hoàng thượng nhắc đến, chàng mới thấy suy đoán của mình sắp được xác thực.
Dù trong lòng sóng cuộn, nhưng bề ngoài, Phòng Đại Lang vẫn bình tĩnh: “Nói ra thật xấu hổ, thần không có vinh hạnh đó, chưa từng được gặp Độ Pháp đại sư.”
“Ồ? Tu Trúc cũng không gặp sao? Vị Độ Pháp đại sư này đúng là có cá tính thật.” Ninh Văn Đế cười.
Phòng Đại Lang cũng cười theo: “Người nhà Phật vạn sự đều chú trọng chữ duyên. Có lẽ là do thần và đại sư không có duyên phận.”
Ninh Văn Đế nghe cách giải thích này, cười ha hả: “Ngươi đúng là biết cách nói giúp cho ông ấy.”
“Nhưng, dù thần không có duyên với đại sư, tiểu muội nhà thần lại có chút duyên phận.”
Phòng Đại Lang thầm nghĩ, nếu Hoàng thượng đã nhắc đến, nghĩa là ngài đã biết rõ chuyện ngày hôm đó. Giấu giếm cũng vô ích, lại còn bị nghi ngờ. Chi bằng cứ thẳng thắn nói ra.
Nụ cười của Ninh Văn Đế có chút thay đổi. Nghĩ đến biểu hiện của Mặc Nhi (Tần Mặc) và việc Độ Pháp đại sư rời đi, ông hỏi: “Muội muội của Tu Trúc sao? Năm nay bao nhiêu tuổi, đã đính hôn chưa?”
Phòng Đại Lang cảm thấy mồ hôi lạnh đang chảy sau lưng, nhưng nụ cười trên môi vẫn không đổi: “Dạ đang trong quá trình nghị thân, chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747410/chuong-528.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.