Tiểu sa di giải thích: “Đúng vậy. Cách đây một nén nhang sư phụ vẫn còn ở đây, ngài ấy vừa mới đi.”
Ninh Văn Đế nhìn khay trà rõ ràng là dành cho hai người, hỏi: “Trước khi đi, đại sư có gặp ai không?”
Tiểu sa di thành thật báo cáo: “Dạ có, ngài gặp một vị người hữu duyên.”
Ninh Văn Đế không hỏi gì thêm. Khi xoay người chuẩn bị rời đi, ông hỏi: “Đại sư có nói khi nào trở về không?”
Tiểu sa di lắc đầu: “Sư phụ nói, khi nào nên về thì tự nhiên sẽ về.”
Nghe câu trả lời này, Ninh Văn C Đế nhíu mày, xoay người rời đi. Không ngờ, tiểu sa di lại mở miệng: “Thí chủ, trước khi đi, sư phụ có để lại bốn chữ: Vận nước hưng thịnh.”
Nghe được câu trả lời này, Ninh Văn Đế sáng mắt lên: “Đại sư thật sự nói vậy sao?”
Tiểu sa di: “A di đà phật, người xuất gia không nói dối.”
Ninh Văn Đế kích động: “Tốt! Tốt! Tốt!”
Nhận được bốn chữ này, Ninh Văn Đế yên tâm rời đi. Chỉ là, sau khi bình tĩnh lại, ông ra lệnh cho người bên cạnh: “Đi điều tra xem, người cuối cùng mà đại sư gặp là ai.”
Về đến hoàng cung, Ninh Văn Đế lập tức nhận được tin. Nghe thuộc hạ báo cáo, ông nhíu mày. Đại sư gặp một tiểu cô nương xong liền rời đi, thật khó mà đoán được. Hơn nữa, ông càng ngày càng tò mò về tiểu cô nương đó. Chỉ trong mấy ngày, ông đã nghe nhắc đến nàng hai lần. ……
Phòng Ngôn đang vui vẻ kiếm tiền, đương nhiên không biết mình lại bị người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747409/chuong-527.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.