Phòng Đại Lang cười: “Dạ, thần cũng thấy tiểu muội đã lãng phí một cơ hội tốt. Nhưng tiểu muội lại nói, hiện tại đối với muội ấy, chuyện này là quan trọng nhất. Nên muội ấy không thấy tiếc, chỉ thấy mình vừa giải quyết được một vấn đề nan giải.”
Nghe Phòng Đại Lang nói, Ninh Văn Đế không biết nghĩ đến điều gì, bỗng sững sờ, rồi bật cười: “Ngươi nói đúng. Đối với một tiểu cô nương, nhà vừa có tiền vừa có quyền, thì còn quan tâm gì nữa chứ. Chẳng phải là một tấm chồng như ý sao?”
Hai người trò chuyện thêm vài câu, Phòng Đại Lang cung kính cáo lui.
Bước ra ngoài, gió lạnh thổi qua, chàng mới cảm thấy lưng áo lạnh ngắt. Chàng vội vã rời hoàng cung. Về đến nhà, trời đã tối.
Trong thư phòng, Phòng Đại Lang nói với cha mình: “Cha, nếu Đồng gia đến cầu thân, cha cứ đồng ý đi.”
Phòng Nhị Hà mấy hôm trước vừa bị con trai thuyết phục, không muốn gả con gái sớm. Giờ lại nghe con trai đổi ý, ông có chút không hiểu: “Hả? Sao vậy, Đại Lang? Mấy hôm trước con còn nói Ngôn tỷ nhi còn nhỏ, muốn vài năm nữa mới đính hôn mà?”
Phòng Đại Lang nghĩ đến cuộc trò chuyện hôm nay với Hoàng thượng, thở dài: “Cha, Hoàng thượng biết chuyện hôm chúng ta đi gặp Độ Pháp đại sư. Hơn nữa, con nghe nói hôm đó Hoàng thượng cũng đến gặp đại sư. Nhưng đại sư đã rời đi sau khi gặp tiểu muội, nên Hoàng thượng không gặp được. Tiểu muội như vậy là quá đặc biệt, chung quy không tốt.”
Phòng Nhị Hà vừa nghe nhắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747411/chuong-529.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.