Hắn đột nhiên tỉnh giấc. Lúc ngồi dậy, sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh. Hôm nay tuy đã là khoảng ngày hai mươi, nhưng ánh trăng mờ nhạt vẫn chiếu qua cửa sổ. Cả căn phòng ngập tràn ánh trăng, giống như tâm tình của Đồng Cẩm Nguyên lúc này, lạnh lẽo cô tịch.
Đứng dậy đi đến bàn bên cạnh rót một ly trà lạnh, Đồng Cẩm Nguyên dần dần tỉnh táo lại.
Hắn đặt tay lên n.g.ự.c tự hỏi, nếu thật sự có một ngày cô nương mình thích gả cho người khác, hắn có thể tâm bình khí hòa nói một tiếng chúc mừng không. Câu trả lời là, đừng nói tâm bình khí hòa, hắn có lẽ sẽ cướp nàng đi ngay trong ngày thành thân. Hắn không thể chịu đựng được cảnh cô nương mình thích ở bên người khác.
Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn cũng trở nên sắc bén, người yêu vẫn là nên để tự mình bảo hộ.
Sáng hôm sau, Đồng Cẩm Nguyên nhìn thoáng qua Chiêu Tài bên cạnh, dặn dò: “Ngươi đến phố Xuân Minh nói với Lưu chưởng quỹ, nếu Phòng nhị tiểu thư đến phủ thành, thì lập tức báo cho ta.”
Chiêu Tài vội vàng gật đầu đồng ý. Đồng Cẩm Nguyên thầm nghĩ, bận xong chuyện thành thân của đại tỷ, nàng cũng nên trở lại rồi.
Vài ngày sau, Phòng Nhị Lang cũng lên kinh thành. Trong nhà chỉ còn lại Phòng Nhị Hà, Vương thị và Phòng Ngôn. Hôm nay, Phòng Nhị Hà muốn đến cửa hàng ở phủ thành để kiểm tra, Phòng Ngôn cũng đi theo.
Trong nhà dạo gần đây đều bận rộn chuẩn bị cho hôn sự của Phòng Đại Ni, sau khi nàng xuất giá, tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747299/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.