Phòng Ngôn nói, chính mình cũng nghĩ lại. Dã Vị Quán và Thủy Quả Trai sẽ không bao giờ lỗ vốn, kỳ thực đại tỷ của nàng cũng không cần làm gì, nàng nuôi tỷ ấy là được.
Phòng Đại Ni gật đầu: “Ừm. Cửa hàng cha cho, ta còn không biết phải làm sao. Ta lo tốt cái này là được rồi. Ta muốn cha thu lại, nhưng cha nhất quyết không chịu.”
Phòng Ngôn cũng nghĩ đến cửa hàng kia, cười: “Đại tỷ đừng lo, có thể thương lượng với tỷ phu xem.” Nói xong, Phòng Ngôn vẫn lấy ngân phiếu ra, tổng cộng hơn 8000 lạng bạc.
Cả đời Phòng Đại Ni đây là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều ngân phiếu như vậy, tay cũng có chút run. Nàng căng thẳng: “Ta cầm nhiều tiền thế này, lỡ làm mất thì sao. Hơn nữa, ta căn bản không cần tiền, Đại Sơn cũng cho ta không ít tiền.”
Phòng Ngôn nghe vậy nhướng mày, hóng hớt: “Chẳng lẽ Đại Sơn ca về đã giao hết tiền cho đại tỷ rồi à?”
Phòng Đại Ni đỏ mặt gật đầu: “Ngay cả bạc triều đình thưởng huynh ấy cũng đưa cho ta.” Phòng Ngôn nghĩ đến hôm đưa sính lễ, những món đồ quý giá mà Cao Đại Sơn mang đến, chắc hẳn trong đó có rất nhiều là do người khác thưởng cho anh? Anh dù sao cũng đã cứu đại tướng quân, đại tướng quân khẳng định tặng không ít đồ.
Cho nên, kỳ thực trong 64 tráp sính lễ cũng có một ít là sính lễ của Cao Đại Sơn mang đến. Nghĩ đến đây, Phòng Ngôn cười: “Điều đó chứng tỏ Đại Sơn ca coi trọng đại tỷ! Đại tỷ cứ nhận đi!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747298/chuong-416.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.