Phát hiện mình nhìn đến ngẩn ngơ, Phòng Ngôn bắt gặp ý cười của Đồng Cẩm Nguyên, hơi xấu hổ cúi đầu. Lại nghĩ đến chuyện mình hiểu lầm huynh ấy trước đây, lại càng thêm xấu hổ. Chỉ là, lúc này dù có lui ra hay im lặng thì cũng đều không ổn, vì thế, nàng mím môi, hành lễ, đơn giản nói một tiếng: “Đồng thiếu gia.”
Không chỉ Phòng Ngôn, kỳ thực Đồng Cẩm Nguyên cũng không thể chắc chắn trăm phần trăm là sẽ gặp được Phòng Ngôn ở đây. Nhưng sự thật là hắn đã gặp được. Nghĩ rằng đây chính là duyên phận mà mọi người hay nói, trong lòng Đồng Cẩm Nguyên ấm lên. Hắn hôm nay cố ý mặc bộ y phục mới may này, nhìn thấy vẻ kinh diễm trong mắt tiểu cô nương, hắn cảm thấy nên bảo thợ may may thêm vài bộ nữa.
Nghĩ đến đây, Đồng Cẩm Nguyên không rời mắt khỏi Phòng Ngôn, cười nói: “Ngôn tỷ nhi, lâu rồi không gặp, muội cao lên một chút rồi.” Cũng đẹp ra. Bất quá, lời này hắn không dám nói ra.
Ánh mắt Phòng Ngôn đã thoát khỏi sự kinh diễm ban đầu, dần dần bình tĩnh trở lại, cũng không còn xấu hổ như vậy. Nghe Đồng Cẩm Nguyên khen, nàng cười: “Vâng, chắc là dạo này ăn nhiều, nên cao lên.” Nói xong, Phòng Ngôn liền có chút hối hận, mình đang nói cái gì lung tung vậy.
Không ngờ, lời này lại làm Đồng Cẩm Nguyên càng thêm vui vẻ, thậm chí còn không nhịn được mà cười thành tiếng. “Ừm, ăn nhiều một chút là tốt.”
Phòng Ngôn nghe ra ý trêu chọc trong lời nói của Đồng Cẩm Nguyên, ngẩng đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747300/chuong-418.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.