Phòng Ngôn ngồi trên ghế, ăn trái cây, nói: “Đều tốt cả ạ.” Vương thị vừa nghe con gái nói tốt liền an tâm, mấy việc này bà cũng không hiểu lắm, con gái nói tốt tức là thật sự tốt.
Kỳ thực Phòng Ngôn không muốn để Vương thị xen vào, sợ đến lúc nàng thấy ai không vừa mắt muốn cho nghỉ việc, sẽ có người tìm mẹ nàng nói giúp. Nàng quay sang nói chuyện khác: “Nương, trình độ quản gia của đại tỷ hiện giờ thế nào rồi?” Bây giờ đã là tháng Bảy, còn một tháng nữa là đại tỷ nàng xuất giá. Tuy nói nhà Cao Đại Sơn nhân khẩu đơn giản, chỉ có mình anh ấy, nhưng Cao Đại Sơn dù sao cũng là quan viên, sau này hạ nhân trong nhà sẽ càng ngày càng nhiều. Cho nên, chuyện quản gia vẫn phải học.
Vương thị vừa nghe lời này, liền hứng thú, nói: “Con đừng nói, mụ mụ lần trước mang về từ kinh thành đúng là giỏi. Mấy ngày nay đại tỷ con học được không ít quy củ và chuyện quản gia từ bà ấy, nương cũng học theo không ít. Người từ kinh thành về đúng là khác hẳn.”
Mụ mụ này cũng không phải ai khác, kỳ thực là được mua về cùng lúc với Lý Đại Hòe, đều là hạ nhân của cùng một nhà. Là Phòng Nhị Hà mua về một lượt, lần đó tổng cộng mua mười mấy người. Mười mấy người này cũng không hoàn toàn là cùng một nhà, mà là từ hai nhà khác nhau.
Mà kinh thành sở dĩ có nhiều hạ nhân của tội thần như vậy, là vì sau khi Hoàng thượng hết bệnh đã bắt đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747290/chuong-408.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.