Mẹ Liên Hoa cũng nói: “Đúng vậy, cũng nhờ Huyền ca nhi.” Nói xong, mẹ Liên Hoa cúi đầu lại thấy cái hộp còn lại trên bàn, hỏi: “Cái này là ai cho?”
“Ngôn tỷ nhi cho.” Mẹ Liên Hoa vừa nghe, mở hộp ra, nhìn thấy đồ bên trong, mắt liền sáng rực. Sau đó quay đầu nhìn con gái: “Ngôn tỷ nhi đối với con cũng thật tốt.”
Liên Hoa đắc ý: “Đó là đương nhiên, nương cũng không nhìn xem chúng con quan hệ thế nào.”
Mẹ Liên Hoa cẩn thận lấy cây kim thoa trong hộp ra, tán thưởng: “Kim thoa đẹp thật.” Khen xong, lại cẩn thận đặt vào, sau đó không quên dạy dỗ con gái: “Con ở trước mặt Ngôn tỷ nhi cũng không được như vậy, nếu mà đắc tội nó, con sẽ không có ngày lành mà sống đâu.”
Liên Hoa không đồng tình với lời mẹ mình, nàng nói: “Nương, con là người như vậy sao? Con mà là người như vậy, Ngôn tỷ nhi còn có thể chỉ tặng con kim thoa à, sao không thấy nó tặng người khác? Nó là thích con. Tính con nó là như vậy, nếu thật sự sửa đổi như lời nương nói, nói không chừng Ngôn tỷ nhi lại không thích con nữa. Dù sao con chính là như vậy, sau này nó nếu thật sự không thích con, con cũng không có cách nào.”
Mẹ Liên Hoa lại bị lời này của Liên Hoa làm cho tức nghẹn, nhưng nghĩ đến con gái và Phòng Ngôn vẫn luôn thân thiết, bà cũng không muốn nói nhiều. Chỉ để lại một câu “Ăn ít hạt dưa thôi, nóng đấy” rồi đi ra ngoài.
Mẹ Liên Hoa hiện giờ cảm thấy cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747289/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.