“Đồng phu nhân coi trọng con?” Phòng Ngôn ngốc nghếch hỏi.
Vương thị nói: “Chứ còn gì nữa, ngày hôm qua nói chuyện với nương cả buổi. Cho nên, nương chính là muốn biết, rốt cuộc con đối với Đồng thiếu gia có suy nghĩ gì, có thích hắn hay không, kẻo hai đứa cùng thích nhau, kết quả lại bị nương từ chối mất.”
Phòng Ngôn lúc này lại không nói nên lời. Nàng đã bị chuyện này làm phiền lòng rất lâu. Nàng thừa nhận, kỳ thực mình rất có hảo cảm với Đồng Cẩm Nguyên, trước đó cũng từng nghĩ đến khả năng giữa hai người. Nhưng mà, vì chuyện lần trước, ngọn lửa nhỏ trong lòng nàng lập tức bị dập tắt. Có thể nói là lạnh như băng, lạnh thấu tim.
Một người đàn ông dù tốt đến đâu, nếu hắn ăn chơi trác táng, giao du bừa bãi, nàng cũng không thích cho lắm.
“Nương, con không thích Đồng gia lắm, gia tộc lớn như vậy, bên trong quy củ sợ là sẽ rất nhiều. Con quen tự do tự tại rồi, không chịu nổi sự trói buộc như vậy.”
Vương thị không ngờ câu trả lời của con gái lại là thế này, sững sờ một chút, hỏi: “Chẳng lẽ con không thích Đồng thiếu gia sao?”
Phòng Ngôn nghe vậy, không khẳng định cũng không phủ định, nói: “Người như hắn không hợp với con. Con vẫn thích người như cha, biết lo cho gia đình, cũng không vì có tiền mà ra ngoài làm bậy.”
Vương thị gõ gõ vào đầu nhỏ của Phòng Ngôn, nói: “Con mới bao lớn mà đã hiểu mấy thứ này, đừng nói nữa. Tuy nương cũng không tán đồng con bây" Giờ đã định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747269/chuong-387.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.