Phòng Ngôn nói: “Nương, không phải ngài nên quan tâm đại ca và nhị ca sao? Hai huynh ấy còn chưa vội, sao lại bắt đầu lo lắng chuyện của con. Huống hồ, con làm gì có người nào trong lòng.”
Vương thị nói: “Chuyện của đại ca và nhị ca con không vội, dù nương muốn lo cũng không lo được, đại ca con từ nhỏ đã có chủ kiến, nương cũng không quản được nó. Nhị ca con cũng sắp đi kinh thành, chuyện của nó giao cho đại ca con lo. Nhưng con, đừng có giả ngốc với nương, thật sự có người thích thì phải nói với nương, biết không?”
Phòng Ngôn nghe thế nào cũng cảm thấy lời Vương thị nói không phải là vô cớ, nàng thăm dò: “Nương, ngài nghĩ con thích ai? Có phải có người nói gì không?”
Chẳng lẽ nương nàng nghĩ nàng thích Tôn Bác sao? Hôm qua nàng đúng là có nói chuyện với Tôn Bác vài câu, lúc đó nương nàng cũng ở đó. Trừ hắn ra còn ai nữa? Văn ca nhi nhà Trịnh biểu thúc? Hôm qua nàng cũng nói chuyện khá lâu.
Vương thị nhìn chằm chằm vào mắt Phòng Ngôn, thấy biểu cảm của nàng không giống giả vờ, liền nói: “Ngôn tỷ nhi, lúc trước đại tỷ con thích Đại Sơn, nói với cha mẹ, cha mẹ cũng tác thành. Con nếu có người thích, cũng phải nói với cha mẹ. Cha mẹ vẫn hy vọng các con có thể sống hạnh phúc mỹ mãn, gả cho người mình thích thì dù có khổ cũng không thấy khổ, còn gả cho người không thích, dù có giàu có cũng không vui vẻ.”
Phòng Ngôn nghe xong vô cùng cảm động, nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747268/chuong-386.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.