Nói qua nói lại, bọn họ lại nói đến cái mệnh khắc thê của Đồng Cẩm Nguyên. Vương thị nói: “Ta thấy Đồng thiếu gia này ưu tú như vậy, con gái nhà lành ở phủ thành chắc đều muốn gả vào nhà họ, sao hắn gần hai mươi tuổi rồi mà còn chưa thành thân? Chẳng lẽ thật sự là vì mệnh khắc thê?”
Phòng Nhị Hà nghe được lời này, nghĩ nghĩ, lại có cái nhìn khác, nói: “Ta thì lại thấy lời đồn chưa chắc đáng tin. Chuyện này ta cũng nghe nói qua, lúc tụ họp cũng nghe người ta nhắc tới. Chuyện này, kỳ thật không thể trách Đồng thiếu gia.”
Vương thị cũng hứng thú, hỏi: “Lời này là sao?” Phòng Nhị Hà nói: “Là như vầy. Người vợ đầu tiên chưa qua cửa của Đồng thiếu gia, lúc trước...”
Hai người trò chuyện xong thì cũng gần đến giờ Tý mới đi ngủ.
Mà ở phủ thành, một đôi vợ chồng khác, cũng đang bàn luận chuyện này. Giang thị nói: “Hôm nay ông có nói với Phòng lão gia chuyện đó không?”
Đồng Dần Chính giả vờ hồ đồ: “Chuyện gì chứ, mau ngủ đi.” Giang thị đ.ấ.m Đồng Dần Chính một cái, nói: “Ông cứ giả vờ đi, ta thấy ông căn bản là chưa nói đúng không? Một chút cũng không quan tâm đến đại sự cả đời của con trai.”
Đồng Dần Chính bị vợ đ.ấ.m một cái, vội dỗ: “Độ Pháp đại sư không phải đã nói sao, chờ đến năm nhược quán (20 tuổi),đó là nói sang năm mà, chúng ta vội làm gì.”
Giang thị tức giận nói: “Chờ đến sang năm thì hoa cũng tàn rồi, phải ra tay trước mới được.”
Đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747267/chuong-385.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.