Phòng Ngôn vừa nghe, mắt liền sáng rỡ, nói: “Cha, người không nói con cũng sắp quên mất, người mau đi đi, đây là đại sự đó. Bây giờ đã cuối tháng mười sắp sang tháng mười một rồi, ngọn núi này cây cối và đá nhiều quá, nhà ta dọn dẹp cũng là một việc vô cùng phiền phức. Dọn xong còn phải xới đất, san bằng đất đai, rồi còn phải mang đất tốt nhà mình qua đó một ít. Ôi chao, còn nhiều việc phải làm lắm, không biết xuân năm sau có trồng cây ăn quả được không nữa, cha, người mau đi đi.”
Nghe con gái lẩm bẩm tính toán, Phòng Nhị Hà xoa đầu nàng, nói: “Nhị Ni, mấy việc này con không cần bận tâm, mọi sự đã có cha lo, xuân năm sau nhất định có thể trồng cây ăn quả, đến lúc đó con có thể bán được nhiều đồ hộp trái cây hơn. Ta thấy trái cây mua bên ngoài con đều không muốn dùng.”
Phòng Ngôn nói: “Đương nhiên rồi ạ, trái cây bên ngoài không ngon bằng nhà ta trồng, nếu mà dùng, sẽ làm hỏng uy tín của nhà ta, con nào dám dùng.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Phòng Nhị Hà gật gật đầu: “Ừm, chờ lứa cây ăn quả này lớn lên, con cũng có thể lên phủ thành mở một tiệm đồ hộp.”
Phòng Ngôn không ngờ tâm tư nhỏ của mình lại bị cha nhìn thấu, nàng kéo áo ông, nói: “Cảm ơn cha.”
Hai cha con lại nói thêm vài câu, Phòng Nhị Hà liền đi tìm thôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747172/chuong-290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.