Phòng Ngôn nói: “Nhị ca, huynh xem, huynh ngày nào cũng ở lì trong thư phòng đọc sách, cả người đều gầy đi, cha và mẹ lo lắng lắm đó. Huynh không cần ép mình quá đáng như vậy.”
“Ta, ta… Đều là ta vô dụng. Làm cha mẹ lo lắng.” Cả người Phòng Nhị Lang càng thêm ủ dột.
Phòng Ngôn nói: “Nhị ca, huynh đã lâu không lên núi chơi rồi, cha đang tính mua ngọn núi bên cạnh nhà ta đấy, hay là nhân lúc trước bữa cơm, hai chúng ta đi dạo một vòng nhé?”
“Nhưng mà, ta…” Phòng Nhị Lang rối rắm liếc nhìn đống sách trên bàn.
Phòng Ngôn kéo tay Phòng Nhị Lang: “Đừng nhưng mà nữa, đi mau thôi. Coi như là thư giãn một chút.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Phòng Nhị Lang cuối cùng cũng bị Phòng Ngôn thuyết phục, đi theo nàng ra ngoài. Đứng trên núi, nhìn phong cảnh xa xa, Phòng Nhị Lang cảm thấy lòng mình cũng khoáng đạt hơn.
Mãi đến khi Phòng Ất ra tìm, hai người họ mới về nhà.
Ngày hôm sau, Phòng Đại Lang từ phủ thành trở về. Phòng Nhị Hà nhắc với cậu chuyện này, Phòng Đại Lang nói: “Cha, chuyện này cứ giao cho con, ngày mai con sẽ lên trấn một chuyến.”
Phòng Nhị Hà do dự: “Như vậy có làm lỡ việc đọc sách của con không?”
Phòng Đại Lang lắc đầu: “Sao lại lỡ được ạ, sách vở đâu phải đọc một chốc là xong, cũng không thiếu chút thời gian đó. Vừa hay, con thấy Nhị Lang cũng lâu rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747173/chuong-291.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.