Câu cuối cùng của Phòng Đại Lang đột nhiên thức tỉnh Tôn Bác vẫn còn đang mờ mịt, hắn sững sờ một chút, rồi đứng dậy nói: “Đa tạ Tu Trúc huynh, nói chuyện với huynh một buổi, thật là hơn cả mười năm đọc sách.”
Phòng Đại Lang cũng đứng lên chắp tay: “Khách sáo rồi.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Giữa trưa, Tôn Bác giữ Phòng Đại Lang ở lại dùng cơm. Đây cũng là lần đầu tiên Tôn gia lão phu nhân nhìn thấy Phòng Đại Lang, quả nhiên còn xuất chúng hơn cả trong tưởng tượng của bà.
Hơn nữa, Phòng Đại Lang còn tặng hai cân rượu nho mà con trai bà hết lời khen ngợi. Tôn lão phu nhân biết, thứ này là Phòng gia biếu bà. Nhưng, đồ quý trọng như vậy bà không nỡ uống.
Tình cảnh của cháu trai ở kinh thành bà cũng biết, hạ nhân đã sớm bẩm báo cho bà, cháu trai không nói, bà cũng đành giả vờ như không biết. Bà cũng từng nghĩ đến việc bảo cháu trai cứ học ở huyện học, không cần đến kinh thành. Nhưng nhìn dáng vẻ quyết chí vươn lên của cháu, những lời đó bà lại không tài nào nói ra được.
Nhẫn một chút vậy, ráng nhẫn thêm mấy năm nữa, nhẫn đến khi cháu trai thi đỗ tiến sĩ, được thụ quan là tốt rồi. Dù có thi không đỗ, cũng có thể về nhà làm tiên sinh dạy học.
Tình cảnh của cháu trai khó khăn như vậy, bà cũng phải nghĩ chút biện pháp. Ngoài việc gửi lên kinh thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747171/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.