Những lời này của Tần Mặc không khác gì một quả bom, theo lời nói rơi xuống, trái tim Phòng Ngôn đã sắp không chịu nổi mà nhảy ra ngoài. “Ta biết, nhà các ngươi khẳng định là có bí mật. Đồ nhà các ngươi trồng, sản lượng đều cao hơn nhà người khác, cũng dễ sống hơn đồ nhà người khác trồng. Ta tuy rằng không biết nguyên nhân là gì, nhưng ta biết nhà các ngươi khẳng định là có bí mật.”
Phòng Ngôn nghe xong câu nói tiếp theo của Tần Mặc, mới rốt cuộc không còn khẩn trương như vậy. Trong nháy mắt vừa rồi, nàng thật sự cho rằng bí mật của mình đã bị người ta phát hiện. Nàng chớp chớp đôi mắt cay xè, ổn định lại tâm thần.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
“Thiếu gia, nếu ngài đã điều tra nhà chúng con. Vậy ngài khẳng định biết, năm trước con vẫn còn là một đứa ngốc.” Phòng Ngôn vẻ mặt bình tĩnh nói. Tần Mặc nghe xong gật gật đầu. “Vậy ngài tự nhiên cũng biết, đã từng có một đạo sĩ tới cửa, nói con lúc tám tuổi có thể tỉnh lại. Mà con, thật sự chính là tám tuổi thì tỉnh lại. Hạt giống rau dại của nhà con chính là từ vị đạo sĩ đó mà có. Về phần bí mật của trứng gà, tự nhiên là vì gà nhà con ăn rau dại của nhà con. Mà bí mật của cây ăn quả, là vì cây ăn quả nhà con dùng đất trồng rau dại.”
Tần Mặc nhìn tiểu cô nương đang khẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747129/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.