Tần Mặc nghe Phòng Ngôn nói xong, cười cười, không nói tiếp, lúc đi để lại hai lượng bạc. Phòng Ngôn chờ hắn đi rồi, cười tủm tỉm cầm bạc đi đến quầy. Ông trời phù hộ, lại cho thêm mấy vị thiếu gia nhà giàu như vậy đến đi, vừa đẹp trai, nói chuyện phiếm giải khuây còn cho tiền thưởng. Thật là thể xác và tinh thần đều sung sướng.
Vì thế, phá lệ, Phòng Ngôn ngày hôm sau lại đi huyện thành. Bởi vì nàng cảm thấy, vị thiếu gia kia khẳng định vẫn còn chuyện gì đó! Trực giác mách bảo nàng, nhất định là có đại sự! Cho nên, nàng nhất định phải ở đó. Loại cơ hội phát tài này một năm cũng khó gặp một lần, nàng nhất định phải nắm bắt cơ hội.
Kết quả, tiếc nuối là, nàng liên tục đi năm ngày, cũng không thể gặp lại vị thiếu gia kia. Phòng Ngôn vừa thấy mình đoán sai, gần đây cũng lười mỗi ngày đi huyện thành. Nàng đi theo Phòng Đại Phòng Nhị bọn họ lên núi bắt thỏ trốn trong hang, hoặc là gà rừng chạy lạc, mỗi ngày trôi qua tiêu d.a.o tự tại. Chỉ là, khi thỉnh thoảng cùng Phòng Đại Ni đi qua nhà Cao Đại Sơn, phát hiện nhà bọn họ vẫn giống như lúc hắn rời đi, khó tránh khỏi sẽ thay Phòng Đại Ni cảm thấy thương tâm.
Cứ như vậy qua mấy ngày, Phòng Tứ qua đây báo cáo với Phòng Ngôn, nói Tần Mặc liên tiếp hai ngày đều xuất hiện ở cửa hàng. Một câu cũng không nói, chỉ ngồi ở đó ăn. Phòng Ngôn vừa nghe, hấp dẫn rồi! Ngày hôm sau, nàng liền đi cửa hàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747128/chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.