“Cho nên, ngươi có thể tin tưởng ta được chưa? Ta không có ác ý.” Nói xong, Tần Mặc dùng đôi mắt đào hoa đẹp đẽ nhìn Phòng Ngôn.
Phòng Ngôn nhìn dung nhan tuấn mỹ của Tần Mặc, lúc này thật sự không sinh ra được ý nghĩ hoa si nào. Trên thế gian này, túi da đẹp thì ngàn ngàn vạn, nhưng trái tim lương thiện lại chẳng có mấy ai. Chỉ đẹp thì có ích gì, một bụng toàn ý đồ xấu.
Bất quá, tuy nghĩ như vậy, Phòng Ngôn lại không nói ra. Nàng hiện giờ cũng không dám lỗ mãng trước mặt vị thiếu gia này. Thủ đoạn vừa đe dọa vừa dụ dỗ đều bị hắn dùng qua, nàng đã coi người này như một phiền phức lớn, nhanh chóng giải quyết xong mới tốt. “Tạm thời có thể tin tưởng.”
Tần Mặc nghe Phòng Ngôn nói, bật cười một chút, nâng tay lên không nhịn được sờ sờ tóc Phòng Ngôn. Phòng Ngôn tức khắc như lâm đại địch, người này muốn làm gì! Bất quá, Tần Mặc cũng không làm gì, sờ một chút liền rụt tay về. “Tiểu cô nương đáng yêu quá.” Đáng yêu cái muội nhà ngươi, đáng yêu thì tự đi mà sinh một đứa! Nói xong, Tần Mặc lại nghiêm mặt lại, ánh mắt mang theo vẻ khẩn cầu, nói: “Ta thật tình muốn cầu ngươi hỗ trợ. Một người thân rất quan trọng đối với ta, có khả năng cũng mắc phải căn bệnh giống ta. Nhưng người đó không thể tùy tiện ra ngoài, cũng cách nhà các ngươi rất xa, cũng không thể phái hạ nhân đến mua. Cho nên không ăn được đồ vật nhà các ngươi. Hơn nữa, bệnh của người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747130/chuong-248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.