Nói xong, Phòng Đại Lang liếc nhìn Phòng Ngôn một cái.
Cái liếc mắt này của Phòng Đại Lang làm Phòng Ngôn giật nảy mình. Đây không phải lần đầu tiên Phòng Đại Lang dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng, nhưng lần này lại khiến nàng chột dạ nhất.
Nàng đã sớm nghi ngờ, Phòng Đại Lang biết bí mật của nàng. Chỉ là không nói ra mà thôi.
Nghe Phòng Đại Lang nói xong, Phòng Ngôn cũng cảm thấy lần này mình làm có hơi quá, sau này, nàng cũng không dám nữa… nhất định phải cẩn thận hành sự mới được.
Nghĩ đến đây, nàng nói: “Cha, con thấy đại ca nói có lý, chúng ta mua hết đất xung quanh về đi, sau đó dùng tường rào vây lại, bên trong xây mấy gian nhà, xem như trang trại của nhà chúng ta.”
Phòng Nhị Hà nghe Phòng Đại Lang và Phòng Ngôn nói, bèn bảo: “Bị hai con nói như vậy, cha cũng cảm thấy hình như hơi khác thường thật. Nói không chừng sản lượng nhà ta là gấp đôi nhà người khác. Đến lúc trồng ngô, biết đâu cũng gấp đôi người ta…”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Liệu có bị người ta phát hiện không, lỡ bị phát hiện thì làm sao bây giờ? Nghĩ đến đây, Phòng Nhị Hà có chút sốt ruột hỏi: “Bị hai con nói, cha cũng thấy hơi sợ, lỡ bị người ta phát hiện, chúng ta biết làm sao bây giờ?”
Phòng Đại Lang cười nói: “Cha đừng lo, con đã phát hiện, mảnh đất nhà ta nằm ở vị trí trung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747097/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.