Hơn nữa, đại thiếu gia cũng từng tìm ông. Ông tự nhiên biết nên nói với bên ngoài như thế nào.
Cuối cùng, khi Phòng Nhị Hà tính toán xong tổng trọng lượng, sau lưng ông vã ra một tầng mồ hôi lạnh.
Lúc này, chỉ có ông, Phòng Đại Lang và Phòng Ngôn ngồi trong thư phòng.
Phòng Đại Lang nhìn bộ dạng kích động của Phòng Nhị Hà, hỏi: “Cha, người tính ra bao nhiêu?”
Phòng Nhị Hà nghe Phòng Đại Lang hỏi, lập tức tỉnh táo lại, run rẩy cầm bàn tính, nói: “Đại Lang, có lẽ là cha tính sai rồi, con tính lại một lần nữa đi.”
Phòng Đại Lang tuy chưa từng làm tiên sinh kế toán, ngày thường cũng ít khi tính sổ, nhưng bọn họ ở thư viện Sương Sơn cũng có học môn tính toán.
Hắn lấy bàn tính qua, nhìn sổ sách bắt đầu tính. Tính xong, hắn nhìn sổ sách rồi lại nhìn bàn tính.
“Đại ca, bao nhiêu?”
Phòng Đại Lang liếc nhìn Phòng Ngôn đầy ẩn ý, nói: “Hai vạn sáu ngàn mấy trăm cân, năng suất mỗi mẫu ước chừng 500 cân. Nếu con không tính sai, thì là như vậy. Cha, vừa rồi người tính ra bao nhiêu?”
Nói xong, Phòng Đại Lang nhìn về phía Phòng Nhị Hà.
Phòng Nhị Hà thở dài một hơi: “Haiz, cha vừa tính cũng là con số đó.”
Phòng Ngôn nghe xong thì nhướng mày, 500 cân. Ừm, cũng tạm được, xem ra lượng linh tuyền nàng khống chế không tệ, không dùng quá nhiều. Chỉ là nhìn bộ dạng kinh ngạc của cha nàng, nàng vẫn có chút ngại ngùng sờ sờ mũi.
Phòng Đại Lang lại liếc nhìn Phòng Ngôn một cái, sau đó ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747096/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.