Phòng Ngôn giơ ngón cái với đại ca! Nếu con gái Chu Bát Gia thật sự là tiểu thiếp của Tôn lão gia, thì lời này đúng là "tru tâm". Một tiểu thiếp lại dám nhòm ngó tài sản của chính phòng (cố phu nhân, mẹ Tôn Bác) để lại? Thảo luận xong, ba người bắt đầu tính sổ.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Tính toán xong, cả ba đều choáng. Mấy tháng qua, tổng cộng kiếm được hơn một ngàn lượng bạc. Trừ đi hai thành của Tôn thiếu gia, họ cũng còn lại tám, chín trăm lượng.
Phòng Đại Lang nhìn con số mà kinh ngạc. Hắn và cha nhìn nhau, á khẩu. Chỉ có Phòng Ngôn là bình tĩnh nhất, con số này nàng đã nhẩm trong đầu từ lâu.
“Ít nhất chúng ta không làm Tôn thiếu gia thất vọng. Cha, ngày mai mang sổ sách và tiền đi tìm huynh ấy đi.”
Ngày hôm sau, cả nhà cùng lên huyện thành. Phòng Nhị Hà một mình đi đến Tôn gia.
Và, ngay tại cửa Tôn gia, ông thấy một cảnh tượng thú vị: Chu Bát Gia đang đi ra từ cửa sau.
Đúng lúc đó, gã sai vặt của Tôn Bác ra đón Phòng Nhị Hà, mời ông đi vào bằng cửa chính.
Chu Bát Gia nhìn thấy cảnh này, cằm như muốn rớt xuống đất. Hắn sợ tới mức run rẩy. Phòng Nhị Hà sao lại lợi hại như vậy?
Hắn vội chạy tới cửa chính, nhét mấy đồng tiền cho gã gác cửa: “Tiểu ca, cho ta hỏi, người vừa vào là ai vậy? Là thân thích nhà ngài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747045/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.