Nói xong, Vương thị hắng giọng, gọi: “Lão Đinh, ông dùng xe ngựa đưa đại cữu ca về.”
Lão Đinh đầu vội dạ: “Vâng, phu nhân.”
Vương Tri Nghĩa cầm hai lượng bạc, tức đến tay run lẩy bẩy, hất tay áo bỏ đi.
Lão Đinh đầu mời hắn lên xe ngựa hắn không lên, đi bộ hùng hục. Lão Đinh đầu thấy vậy định quay về, Vương Tri Nghĩa lại đột ngột dừng lại, quát: “Ai cho ngươi về? Chủ nhà ngươi bảo ngươi đưa ta về cơ mà!”
Nói rồi, hắn trèo thẳng lên xe ngựa. Hắn đâu có ngốc, có xe không ngồi.
Chờ Vương Tri Nghĩa đi rồi, Vương thị cúi đầu lau nước mắt, đi vào phòng trong. Phòng Nhị Hà vội vàng đi theo.
...
Mấy ngày sau, Quán Rau Dại treo biển nghỉ Tết: “Từ 26 tháng Chạp đến mùng 7 tháng Giêng nghỉ bán”.
Khách quen thấy vậy tiếc hùi hụi, khuyên Phòng Nhị Hà đừng nghỉ lâu thế. Nhưng ông đã mệt mỏi nửa năm, kiên quyết từ chối.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Tối đó, Phòng Ngôn hiến kế: “Cha, cha cứ nói với họ địa chỉ nhà mình, ai muốn ăn thì tự tìm đến mua. Vậy là chúng ta không cần ra cửa mà vẫn kiếm được tiền.”
Phòng Nhị Hà nghe xong sáng mắt: “Họ có chịu đến không?”
Phòng Ngôn cười: “Cha không hiểu sức mạnh của đồ ăn ngon rồi. Rau nhà mình có linh tuyền, gây nghiện đó.”
Hôm sau, Phòng Nhị Hà làm y như vậy. Tối về, ông hớn hở: “Không ngờ thật sự có mấy người hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747044/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.