Vương Tri Nghĩa tức giận trừng mắt. Phòng Ngôn cũng không hề có ý định nhượng bộ.
Nghĩ đến kiếp trước, cha nàng bị người ta đ.á.n.h c.h.ế.t, hắn ta đóng chặt cửa không giúp, Phòng Ngôn càng thêm tức giận. Loại thân thích này, đuổi sớm đi cho nước nó trong! “Ngôn tỷ nhi, mau đừng nói nữa!” Phòng Đại Ni lo lắng kéo tay em.
Vương Tri Nghĩa nhìn Đại Ni, chuyển sang dạy dỗ: “Tĩnh tỷ nhi, ta xem ra các con vẫn nên nhanh chóng dạy nó học chữ đi. Trẻ con không đọc sách thật đáng thương, đạo lý gì cũng không hiểu. Lời nào nên nói, lời nào không cũng không biết. Trưởng ấu tôn ti cũng không rõ. Ai, lớn từng này, đầu óc lại hỏng bấy lâu, đúng là đáng thương.”
Phòng Ngôn bị chọc cho cười phá lên: “Đúng vậy, trước kia con đúng là một kẻ ngốc. Nhưng con có ngốc, cũng biết không thể ở lúc thân thích gặp nạn thì trốn biệt, lúc thân thích phát tài lại mò tới cửa. Cữu cữu, ngài nói con nói có đúng không?”
Mặt Vương Tri Nghĩa lúc đỏ lúc trắng. Hắn trốn tránh phiền phức thì có gì sai? Nhà nghèo rắc rối nhiều. Hắn còn đang hối hận vì để tiểu muội gả cho một tên nhà nghèo đây này.
Không khí đang giương cung bạt kiếm thì ngoài cửa có tiếng xe ngựa. Phòng Nhị Hà và Vương thị đã về.
Phòng Nhị Hà vừa thấy đại cữu ca tới, vội vàng chạy lại. Bất kể chuyện ở trấn trên ông ta có giúp hay không, thì trước kia ông ta cũng giúp hắn không ít việc, từ tìm cửa hàng đến tìm thầy cho hai con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747043/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.