Tôn Bác nói: “Đa tạ tổ mẫu đã thấu hiểu cho tôn nhi.”
Lão phu nhân nói: “Haizz, chỉ mong con mau chóng thi đậu khoa cử, tổ mẫu cũng có thể yên tâm phần nào.”
Tôn Bác ánh mắt kiên định, nói: “Tổ mẫu yên tâm, lần này tôn nhi nhất định sẽ không phụ lòng mong mỏi của người.”
Lão phu nhân nhìn cháu bằng ánh mắt từ ái, nói: “Ai, tốt, tốt, tốt.”
Còn Chu Đại Cương, sau khi hỏi rõ thân phận của Phòng Nhị Hà, thì sợ đến toát cả mồ hôi lạnh. Hắn nghe ngóng được rằng Phòng Nhị Hà này không chỉ hợp tác làm ăn với thiếu gia, mà còn được lão phu nhân coi trọng, thậm chí còn là người bên cạnh lão phu nhân đi làm những việc này. Người hôm nay tới đối chiếu sổ sách cũng là người của lão phu nhân.
Lúc hắn đi đến cửa sau, sắc mặt tái nhợt nói: “Đại thúc, thúc về mau chuẩn bị một phần lễ vật mang đến Phòng gia, cầu bọn họ giơ cao đ.á.n.h khẽ. Nhà họ bây giờ đã khác xưa, là người đắc lực bên cạnh lão phu nhân rồi.”
Chu Bát Gia nghe thấy mấy lời này, sợ tới mức ngã phịch xuống đất.
Không, không thể nào, Phòng Nhị Hà này rốt cuộc đã bám được vào lão phu nhân từ lúc nào? Vậy mà không một tiếng động đã leo lên đầu hắn ngồi. Nghĩ đến những chuyện trước đây mình đã làm với Phòng Nhị Hà, hắn thấy sống lưng cứ lạnh toát từng cơn.
“Ta, ta, ta biết phải làm sao bây giờ? Chuyện trước kia, Cương nhi cũng biết... Ta chỉ sợ Phòng Nhị Hà này không chịu tha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747046/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.