Phòng Ngôn gật đầu: “Hồ đại thúc, dù khỏe rồi, cũng phải nhớ uống thêm mấy thang t.h.u.ố.c nữa.”
“Vâng, vâng. Cảm ơn tiểu thư.”
Phòng Ngôn nhìn bộ dạng của Hồ Bình Thuận cũng rất vui vẻ. Xem ra linh tuyền của nàng hiệu quả rất tốt. Ngày thường nàng tự uống một chút cũng không thấy gì, vì cơ thể nàng vốn không bệnh. Nhưng người đang bệnh mà uống, hiệu quả lại vô cùng rõ rệt.
Thật tốt, có vật bảo mệnh, nàng có thể giữ được tính mạng của mình và người thân. Ở cái thời cổ đại mà y tế lạc hậu thế này, đây là điều vô cùng may mắn.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Cũng thật tốt, nàng đã cứu được một mạng người. Tuy người đó không biết là nàng cứu, nhưng nàng vẫn cảm thấy rất vui.
Hơn nữa, nếu Hồ Bình Thuận đã rành trồng trọt như vậy, thì chuyện nàng muốn nhỏ linh tuyền vào ruộng lại càng không dễ bị phát hiện!
Dù sao Hồ Bình Thuận cũng là người nơi khác đến, dù sao trước đây ông trồng lúa cũng có sản lượng cao. Và quan trọng là, Hồ Bình Thuận cũng không biết sản lượng lương thực ở khu vực Trung Nguyên rốt cuộc là bao nhiêu, ông chưa từng làm đất ở đây.
Phòng Ngôn cảm thấy, nhà bọn họ vẫn cần thêm một ít người làm, ngoài đồng cần, trong nhà cũng cần. Chỉ là, chuyện này vẫn xem như việc nhỏ, vì nàng thấy, đại sự là khu đất của nhà bọn họ. Tiếp theo, nhà họ muốn quy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747026/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.