Còn về mảnh đất trong thôn, Phòng Nhị Hà trực tiếp tìm mấy người làm công đã thuê trước đó, giao cho họ phụ trách.
Ban đầu Phòng Ngôn cũng theo Phòng Nhị Hà đi xem đất. Nhìn một mảnh đất rộng lớn như vậy đều là của nhà mình, lòng Phòng Ngôn cũng dâng lên niềm kích động. Nàng có chút hiểu được khát vọng đối với đất đai của người nông dân thời cổ đại.
Nhìn những người làm công cày ruộng, gieo hạt... Phòng Ngôn thật sự không hiểu gì. Kiếp trước, nàng chưa từng làm ruộng, cũng không biết có cách nào để tăng sản lượng lương thực. Nàng chỉ biết có phân bón hóa học, nhưng là một người học văn, nàng căn bản không biết thành phần hóa học của nó là gì.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Đúng rồi, còn có phân bón (phân chuồng). Trước đây viện trưởng cũng hay bón phân cho cây. Đáng tiếc, người nông dân ở đây cũng biết điều đó. Họ thậm chí còn biết nhiều hơn Phòng Ngôn. Nàng vừa nhắc đến, đã bị người ta cười cho.
“Cha, chúng ta có thể rải ít phân vào ruộng. Con đọc sách thấy nói mấy thứ đó có thể làm đất tơi xốp, tăng sản lượng.”
Hồ Bình Thuận khen: “Không ngờ tiểu thư ngay cả cái này cũng biết. Đúng vậy, phân bón có thể tăng sản lượng lương thực.”
“Vậy sao chúng ta không lấy về rải vào?”
Phòng Nhị Hà cười, nhìn Phòng Ngôn: “Ngôn tỷ, có phải sách chỉ nói cho con cách tăng sản lượng, mà không nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747025/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.