Đến chiều, khi xong việc, Vương thị cũng biết chuyện Phòng Nhị Hà và Phòng Ngôn mua một nhà ba người. Vốn còn khó hiểu, nhưng khi ra sân sau nhìn thấy họ, trong lòng bà cũng chua xót, khóe mắt cay cay.
Với tinh thần đã cứu thì cứu cho trót, Phòng Ngôn bảo Phòng Nhị Hà đưa cho họ ít tiền, dặn tối nếu đói thì tự đi mua gì đó ăn.
Về đến nhà, Phòng Đại Lang nghe cha và em gái mua mấy người như vậy về, cũng không nói gì. Kệ người đàn ông kia bệnh có khỏi hay không, thì vợ con ông ta cũng đáng giá bốn năm lượng bạc rồi.
Sáng hôm sau, khi đoàn người Phòng Ngôn đến huyện thành, mơ hồ nghe thấy tiếng khóc từ phía sau. Nàng vội vàng chạy ra sân sau. Chỉ thấy hai mẹ con đang gục bên người đàn ông mà khóc, cả hai đều phờ phạc, rõ ràng là cả đêm không ngủ.
Phòng Ngôn nhìn cảnh này, trong lòng chấn động. Chẳng lẽ người đàn ông kia... không qua khỏi? Không thể nào, linh tuyền phải có tác dụng chứ.
“Có chuyện gì vậy?” Vương thị hỏi.
Tiểu cô nương khóc lóc: “Cha con... ông ấy...” Nói rồi lại nức nở.
Phòng Ngôn đi qua xem người đàn ông, sắc mặt rõ ràng đã hồng hào hơn, lại đưa tay thử hơi thở. Vẫn còn. Nàng nhíu mày: “Đừng khóc nữa, cha cô không sao, ta thấy ông ấy sắp khỏe lại rồi. Cô mau đi sắc thêm bát t.h.u.ố.c nữa đi.”
“A? Cha con không sao? Nhưng ông ấy uống t.h.u.ố.c từ trưa hôm qua, đến giờ vẫn chưa tỉnh.”
“Ta nói không sao là không sao, cô mau đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747024/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.